Chương 18

135 10 0
                                    

Nhìn dáng vẻ Tống Tư Âm nôn nóng chạy tới, trên người chỉ mặc vội chiếc áo ngủ mỏng manh khiến chân mày Hạ Lam nhíu chặt. Cô không tiếp lời mà nhận lấy giấy vẽ, nhàn nhạt nhìn lướt qua.

“Ừm, biết rồi. Bây giờ tôi sẽ đem cái này cho các đồng sự ở Cục cảnh sát.”

Tống Tư Âm nhìn bức tranh vừa mới hoàn thiện của mình được Hạ Lam gửi ra ngoài, hòn đá trong lòng cô cuối cùng cũng được đặt xuống.

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ!” Có lẽ do không còn căng thẳng hay nôn nóng cho nên Tống Tư Âm không kìm nổi mà bắt đầu ho khan.

Ho mãi một lúc, thân thể Tống Tư Âm không nhịn được hơi co lại, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Tưởng chừng giống như sắp đem phổi của bản thân ho ra ngoài.

Hạ Lam đi lại, mày nhăn chặt hơn, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng Tống Tư Âm giúp cô thuận khí hơn.

“Chuyện này quả thực quan trọng nhưng em cũng phải biết tự lo cho thân thể mình hơn nữa em còn đang bị bệnh đó.”

Tống Tư Âm hít vào thở ra mấy hơi dài sau mới đầy vẻ thành khẩn mà biện minh: “Công việc vẽ tranh quan trọng như vậy mà chị bằng lòng đưa nó cho em làm chứng tỏ chị tín nhiệm em rất nhiều. Em tuyệt đối không thể khiến chị thất vọng được. Huống hồ em cũng không sao, chỉ là cảm mạo bình thường rồi phát sốt thôi, không chết người được....”

“A! Đau chết em rồi! Chị làm cái gì vậy?” Lời còn chưa nói xong, một bàn tay mảnh khảnh duỗi tới, búng nhẹ lên trán Tống Tư Âm. Vốn dĩ là cái trắng trẻo giờ lại sưng đỏ lên. Tống Tư Âm lấy hai tay che đầu, có chút u oán nhìn Hạ Lam, trong miệng lẩm bẩm: “Chị ơi, chị vừa làm cái gì a? Trán em sưng lên hết rồi! Nếu ngày mai em cùng bạn thân nói chuyện video call em làm sao giải thích với cậu ấy đây?”

“Tôi xuống tay đủ nhẹ.” Hạ Lam tùy tay cầm lấy văn kiện trên bàn, lật lên xem, dừng một lúc mới nói tiếp. “Nếu tôi cũng giống như em, vì một vụ án mà xem nhẹ tình trạng sức khỏe của bản thân thì những vụ án lúc sau phải làm sao? Chẳng phải việc này mất mất nhiều hơn được sao?”

Hình như...... Lời này rất có lý! Tống Tư Âm như suy tư gì đó mà gật gật đầu. Lát sau mới đột ngột phản ứng lại.

“Ai da, không đúng. Chị ơi, chị còn chưa nói cho em biết, rốt cuộc em vẽ tốt hay không đâu!”

Hạ Lam nhìn tháng vào mắt Tống Tư Âm, lãnh đạm mở miệng. “Tôi vừa mới gửi tranh của em qua bên kia rồi, hiện tại vẫn đang chờ kết quả từ Cục cảnh sát. Buổi tối hôm nay tầm trước 12 giờ sẽ có tin tức. Khi có nó tôi sẽ nói cho em. Em bây giờ cứ đi nghỉ ngơi trước đã. ”

“A?” Nghe vậy, mặt Tống Tư Âm đầy vẻ không tình nguyện. Cô cẩn thận mở miệng thăm dò thử. “Em không thể trực tiếp ở lại chỗ này chờ tin tức sao? Em thật sự muốn biết kết quả rốt cuộc là như thế nào a!”

“Không được!” Hạ Lam dùng tông giọng lạnh lùng đáp. Cô lập tức đem Tống Tư Âm ném vào phòng ngủ.

Trước khi đóng cửa ra ngoài, Hạ Lam lạnh nhạt liếc Tống Tư Âm một cái. “Nếu có kết quả tôi sẽ nói cho em. Trước lúc đấy em cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, không có sự cho phép của tôi, em không được bước khỏi phòng.”

Sau khi ở cùng ngự tỷ pháp y ta cong mất rồi !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ