Chương 8

147 12 0
                                    

Được Hạ Lam đồng ý chẳng dễ dàng gì, tất nhiên Tống Tư Âm đời nào chịu bỏ qua cơ hội này?

Cô chui vào phòng tắm, tẩy rửa thật kĩ càng đến khi cả người muốn bốc khói thì mới tung tăng chạy tới phòng người ta.

Lúc này Hạ Lam đang nhắm chặt đôi mắt, tựa hồ là đã ngủ rồi. Nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của Hạ Lam, Tống Tư Âm có cảm giác gai nhím nhọn hoắt ban ngày đã được thu liễm, gò má kia còn đỏ hồng tạo ra cảm giác thật nhu mỹ.

Nội tâm Tống Tư Âm không nhịn được có chút cảm khái. Quả nhiên, người lớn lên xinh đẹp, ngủ cũng đẹp như vậy!

Lần này xem ra ánh mắt Tống Tư Trác không sai.

Da của Hạ Lam mềm mịn trơn nhẵn hệt như tấm lụa mỏng. Tống Tư Âm nhớ rõ mấy ngày nay không thấy cô dùng qua mặt nạ bảo vệ da nào, nghĩ thế, cô nảy sinh một tí xúc cảm gì đó, ma xui quỷ khiến vươn tay. Lặng lẽ meo meo tới gần mặt Hạ Lam.

Một chút, một chút nữa!

Được mà, hơi sờ sờ là được!

Gần thêm, gần thêm!

Nuốt một ngụm nước bọt, đầu ngón tay Tống Tư Âm sắp chạm đến mặt Hạ Lam trong nháy mắt liền phát ra tiếng nói.

“Làm gì?”

Hạ Lam mở mắt, con ngươi đen nhánh thu người kia trong tầm mắt.

“Em em em ……là……”

Tống Tư Âm trực tiếp bị dọa đến trái tim đập chân run, nói năng lộn xộn.

“Em tưởng, em tưởng…… Em cũng chỉ  tưởng đơn thuần  muốn sờ sờ mặt chị. Không có ý tứ gì khác a!”

“Thật đó! Chị hãy tin tưởng em!”

Sờ sờ mặt?

Hạ Lam hơi hơi nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Tư Âm, lời nói phía sau có chút nghẹn.

“Em có biết, hành động sờ vào người người khác là ý tứ gì không?”

Tống Tư Âm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

“Chính là…… Ý trên mặt chữ a. Chị khi ngủ đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng trắng mềm mềm, nếu sờ lên sẽ rất tuyệt vời nha.”

Nguy!

Mặt Hạ Lam thoáng chốc trở nên âm trầm. Tống Tư Âm cảm nhận rất rõ ràng là khi mình nói những lời này, không khí xung quanh liền lạnh xuống.

“Có ngủ hay không? Không ngủ cứ trực tiếp từ nơi này bước ra ngoài!”

Tống Tư Âm cảm giác được Hạ Lam tức giận rồi.

Cô vội vàng gật đầu không ngừng.

“Ngủ ngủ ngủ, chị yên tâm, em nhất định không sờ loạn! Nhất định ngoan ngoãn!”

Nói xong, Tống Tư Âm vội nhắm mắt lại, sợ Hạ Lam đuổi nàng ra ngoài.

Trong phòng, không khí chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh và tiếng hít thở đều đều quanh quẩn.

Lúc này Tống Tư Âm đã có chút mệt nhọc.

Uii…… chị ấy ấm áp quá, hơi muốn dựa dựa, chắc là không sao đâu nhỉ?

Sau khi ở cùng ngự tỷ pháp y ta cong mất rồi !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ