Giang Nghệ oán hận nhìn ba người đối diện, không nhịn được vươn tay chỉ vào bọn họ, cực kỳ tức giận: "Được lắm, các người bắt nạt tôi, hợp nhau lại để bắt nạt tôi."
Đến cùng cũng còn nhỏ tuổi, vừa gặp tình huống nói không lại đã phát huy hết công lực càn quấy.
Kỷ Nhiễm yên lặng nhìn rồi đột nhiên chậm rãi tiến lên, Giang Nghệ sợ tới mức không nhịn được lui về sau.
Kỷ Nhiễm nhẹ nhàng vươn một đầu ngón tay, đầu ngón tay chọc vào trước ngực cô ta: "Đối phó với cậu, không cần phải liên minh lại, một mình tôi là đủ rồi."
Bình thường Kỷ Nhiễm luôn nhã nhặn yên tĩnh, ở nhà hầu như không có cảm giác tồn tại, ngược lại Giang Nghệ luồn bày ra vẻ khắp nơi. Cứ thế mà tất cả mọi người đều cảm thấy vị đại tiểu thư này tính tình có phải quá hiền lành rồi không?
Nhưng hôm nay hai bảo mẫu đã kiến thức được.
Tính tình người ta hiền lành chỗ nào chứ, chẳng qua do được dạy dỗ tốt nên ngày thường không nguyện so đo với người như Giang Nghệ. Lúc thực sự tức giận, khí thể đủ để dọa người.
Kỷ Nhiễm lạnh lùng nói: "Dì Triệu, dì Tiền, hai người làm bảo mẫu thì cũng làm trong thời gian quy định, về sau nếu có ai đã quá thời gian làm việc mà không nói đạo lý bắt hai người làm. Hai người không cần quan tâm, nếu ai dám bắt buộc hai người thì có thể tới tìm cháu."
Thật ra đối với chuyện làm đồ ăn khuya này hai bảo mẫu cũng không có ý ghét bỏ, dù sao làm việc ở nhà họ Kỷ cũng được nhận lương cao hơn bên ngoài.Chẳng qua Giang Nghệ biết rõ không còn tổ yến mà còn tranh cãi ầm ĩ muốn ăn tổ yến, rõ ràng đang gây khó dễ.
Hai bảo mẫu liếc nhau một cái, đồng thời nói: "Biết rõ, cô."
Giang Nghệ nghe hai bảo mẫu nói, tức giận đỏ hai mắt. Nhưng cô ta cũng chỉ có thể oán giận nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm, trước khi đi mẹ có nói, lần này ra ngoài bà ấy nhất định sẽ nắm chắc cơ hội.
Nhất định mẹ sẽ sinh cho nhà họ Kỷ một đứa con.
Đến lúc đó để coi Kỷ Nhiễm còn dám hung hãn trước mặt cô ta không.
Giang Nghệ căm tức xoay người, còn ăn khuya gì nữa, tức đến no rồi.
*
Rất nhanh đã đến ngày thi, học sinh Tứ Trung đều rất coi trọng lần thi này, cả trường thi đều làm theo quy cách thi đại học, một phòng có ba mươi học sinh.
Vì thế từng lớp đều dư không ít bàn.Kiều Dư Kiều đứng trước cửa hô: "Tổ một và tổ hai đều phải chuyển bàn lên lầu."
Tiếng than thở bên dưới lại vang lên.
Không ít nữ sinh bắt đầu oán giận: "Thầy ơi, bàn nặng như vậy còn muốn tụi em khiêng lên lầu, sao chúng em chuyển được."
"Mấy bạn nam phát huy tinh thần thân sĩ một chút nào, giúp đỡ đi." Kiều Dư Kiều lại hô hào nói.
Nhưng mà mấy bạn nam chừng này tuổi đừng nói tới tinh thần thân sĩ, cướp đoạt một phần giấm đường nhỏ ở căn tin với nữ sinh là chuyện còn có thể xảy ra đó.
Oán hận thì oán hận, lúc dọn bàn, mọi người đều tự lực cánh sinh.
Vị trí của Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp ở gần cửa sổ, đúng lúc thuộc phạm vi phải dọn bàn. Văn Thiển Hạ ngồi phía trước quay đầu nói với Kỷ Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, lát nữa hai chúng ta khiêng chung nhé, vậy sẽ thoải mái một chút."
Kỷ Nhiễm gật đầu: "Được."
Cô lấy hết sách trong hộc bàn ra, chờ tới khi cô dọn dẹp xong, Thẩm Chấp đang lười nhác ngồi một bên đứng lên.Hạ Giang Minh kêu: "Anh Chấp, tới sân thể dục chơi bóng rổ đi?"
Mấy người Hạ Giang Minh đều thuộc loại đứng dưới đáy, trước kì thi đều gặp chuyện mới ôm chân phật cũng không thể làm cho bọn họ tăng ba bốn trăm điểm được.
Còn không bằng thừa dịp lúc tất cả mọi người đang sắp xếp trường thi, chơi đổ mồ hôi thoải mái.
"Không đi." Thẩm Chấp lười biếng nói.
Hạ Giang Minh kỳ quái nói: "Anh Chấp đi đâu thế?"
Thẩm Chấp nhìn qua cậu ta, ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc: "Mày không nghe thầy nói à, phải khiêng bàn lên lầu."
Hạ Giang Minh còn tưởng chuyện gì, không chút để ý nói: "Tìm đại một người khiêng lên là được rồi."
Loại việc nhỏ này còn cần anh Chấp tự mình ra tay sao?
Nhưng mà Thẩm Chấp lại thờ ơ liếc cậu ta, Từ Nhất Hàng đứng một bên nở nụ cười, vội vàng kéo cậu ta ra cửa, "Được rồi, mày im miệng đi."
Hạ Giang Minh không rõ chân tướng: "Tao có làm gì sao?"
Nhưng rất nhanh tiếng cậu ta đã biến mất ở bậc thang.
Kỷ Nhiễm đứng lên đang tính kêu Văn Thiển Hạ khiêng bàn chung với cô, một bàn tay ấn lên mặt bàn cô, giọng trầm thấp: "Được rồi, để tớ khiêng."
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp, con người đen nhanh lộ ra chút ngơ ngác.
Thẩm Chấp bị sự ngơ ngác trong mắt cô chọc cười, thấp giọng nói: "Tớ phát huy tinh thần thân sĩ, được chưa?"
Lúc Thẩm Chấp khiêng bàn ra, vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn gương mặt trắng hồng của cô khẽ nói: "Chỉ di chuyển một cái bàn thôi mà, tớ sẽ không ăn cậu đâu."
Bạn học xung quanh đều đang bận rộn, không phải đang vội dàng dọn bàn, thì chính là đang dọn sách giáo khoa của mình đến văn phòng thầy giáo. Dù sao cũng có nhiều sách như vậy, mọi người không thể nào mang hết về nhà được.
Không có ai chú ý tới sự xấu hổ và giận dữ chợt xuất hiện trên mặt Kỷ Nhiễm.
Cô nhìn Thẩm Chấp đang thoải mái khiêng bàn đi, cắn răng, người này đúng là đáng ghét mà.
Chờ sau khi Thẩm Chấp khiêng bàn của Kỷ Nhiễm lên lầu, cũng khiêng bàn của mình qua, lúc cậu quay đầu nhìn thoáng qua mấy cái bàn ở đây. Bởi vì khắp nơi đều chuyển qua cho nên phần lớn bàn học đều giống nhau như đúc.
Thẩm Chấp còn thấy có người viết tên của mình lên bàn.
Thẩm Chấp cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc có một nam sinh đi đến, trong tay còn cầm cây bút đánh dấu. Cậu ta khom lưng viết tên mình lên bàn học xong mới phát hiện có một người khác ở trong phòng đang nhìn mình chằm chằm.
Bạn nam kia thiếu chút nữa đã bị dọa muốn tiểu ra quần, bởi vì cậu ta biết Thẩm Chấp.
BẠN ĐANG ĐỌC
TÔI LÀ TÌNH ĐẦU ĐÃ CHẾT CỦA ANH
RomanceTừ nhỏ đến lớn đều là Kỷ Nhiễm đè ép người khác, chờ tới lúc bước vào ngành đầu tư cô gặp phải khắc tinh lớn nhất cuộc đời mình, đó là Thẩm Chấp, không những bị anh cướp mất hạng mục mà còn liên tục bị đối phương nghiền ép. Ai ngờ vì việc ngoài ý mu...