Chương 26

30 4 0
                                    


Sáng sớm Kỷ Nhiễm đi tới trường, trong phòng học đã có không ít bạn học đang ngồi, gần đây cô luôn ngồi xe bus đến trường nên cũng đi trễ hơn vài phút so với trước kia.

Kỷ Nhiễm đi tới chỗ ngồi bỏ ba lô xuống, tiếng nói chuyện trong phòng học vẫn luôn nối liền không ngừng.

Thỉnh thoảng còn có người hô to một tiếng: "Đứa nào cho tao mượn bài thi toán tối hôm qua một chút đi?"

Kỷ Nhiễm lấy đại một quyển sách từ trong túi ra để trước mặt, hôm nay bên ngoài vẫn còn nhiều sương, buổi sáng lúc thức dậy mưa đã ngừng, bầu trời thỉnh thoảng chỉ rơi xuống vài giọt nước.

Trận mưa lớn hôm qua như đã xối rửa toàn bộ đất trời.

Chuyện xảy ra đêm qua như đã cách một đời.

Đến khi có một cánh tay thon dài gõ nhẹ mấy cái trên bàn cô, khẽ nói: "Phiền toái nhường đường một chút."

Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đang đứng kia, một bên vai cậu khoác ba lô, mái tóc ngắn đen tuyền như mới ngội lúc sáng nên hơi rối rũ trên trán cậu.

Còn đôi mắt vẫn luôn đen như mực kia lại đầy những tia máu, xem ra tối qua ngủ không tốt lắm.

Kỷ Nhiễm đứng lên để cậu đi vào ngồi.

Thẩm Chấp ngồi vào chỗ, người luôn thích đánh nhau bây giờ lại có thể lấy cuốn sách tiếng anh từ trong ba lô ra để trước mặt đọc. Kỷ Nhiễm không nhịn được nhìn thoáng qua cậu thấy cậu đang cúi đầu đọc sách, rồi lại không nhịn được nhìn thêm vài lần.

"Sao thế?" Thẩm Chấp mở miệng.

Chỉ là cậu vừa mở miệng, giọng nói như đang bị vỡ giọng, thô rát kiểu thiếu nước.

Kỷ Nhiễm giật mình nhìn kỹ cậu, vừa nhìn đã thấy không thích hợp, da cậu rất trắng, trắng kiểu trắng tươi, nhưng hôm nay má cậu lại hơi phiếm hồng, không bình thường.

Thẩm Chấp cười: "Nhìn tớ lại không nói gì, thích nhìn tớ à?"

Vốn dĩ Kỷ Nhiễm đang lo lắng cơ thể cậu nhưng thấy cậu còn có tâm tình trêu chọc mình, xem ra tạm thời không chết được. Vì thế cô không thèm để ý Thẩm Chấp, cúi đầu đọc sách tiếp.

Rất nhanh đã vào giờ tự học buổi sáng, tiết này là thầy giáo tiếng anh vào lớp. Thầy vừa mới vào lớp học đã dùng sách giáo khóa đập mấy cái trên bảng: "Nhớ ôn lại những từ đơn hôm qua, buổi chiều hôm nay sẽ viết từ vựng."

Bên dưới một trận than thở.

Thầy tiếng anh tức giận: "Nhìn lại thái độ của mấy em xem, mấy em có biết điểm trung bình môn tiếng anh của lớp các em thấp nhất ngoại trừ lớp nghệ thuật không hả. Thấp hơn năm phần so với lớp A1 đó. Đây còn có một người được điểm tuyệt đối đó, bằng không sẽ thấp hơn nữa, gương mặt già này của tôi không nâng lên nổi trong tổ tiếng anh."

Cả lớp bị mắng một trận, không còn dám oán hận.

Rất nhanh bên dưới vang lên tiếng đọc sách.

Đột nhiên Thẩm Chấp ngồi bên cạnh lại khẽ nói: "Bạn học nhỏ được điểm tuyệt đối."

Vẻ mặt Kỷ Nhiễm không chút thay đổi: "Nói chuyện đàng hoàng lại."

Cái gì mà bạn học nhỏ được điểm tuyệt đối chứ, sao cô cảm thấy cậu nói như vậy là đang trêu chọc mình nhỉ.

Ai ngờ Thẩm Chấp còn nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu tớ không hiểu tiếng anh thì có thể hỏi cậu không?"

Qủa nhiên vấn đề này làm cho Kỷ Nhiễm cứng người lại.

Cô quay đầu nhìn cậu, có chút hoảng hốt, một người luôn kiên trì đứng cuối lại hỏi cô nếu không hiểu có thể hỏi cậu không.

Thẩm Chấp thấy sự kinh ngạc trên mặt cô, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

"Cậu dạy tớ có được không?" Cậu sát lại gần, trên mặt nén cười, nghiêm trang nói.

Kỷ Nhiễm có chút không hiểu, thuận miệng nói: "Vì sao cậu lại muốn học tiếng anh?"

Ngón tay Thẩm Chấp gõ lên sách tiếng anh, dừng vài giây, cậu nói: "Tớ nói rồi, muốn biến thành bộ dáng cậu thích."

Cậu thích cô như thế, trước kia vẫn luôn cho rằng cô là ước mơ xa vời không thể chạm tới. Nhưng bây giờ lại có cơ hội lại gần, mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ với cô, cậu lại càng thích cô hơn một chút.

Bây giờ cô không thích cậu cũng không sao, bởi vì cậu có thể cố gắng lại gần cô từng chút một.

Cậu sẽ ngoan ngoãn học, thử giảng hòa với thế giới này, thử tiếp nhận ánh mặt trời.

Kỷ Nhiễm vểnh môi: "Cậu cũng không biết tớ thích kiểu gì."

Trái lại những lời này lại làm cho Thẩm Chấp cười nhẹ, cậu khẽ nói: "Vậy được, cậu nói cho tớ biết cậu thích dạng gì đi."

Đột nhiên, Kỷ Nhiễm lại có chút mơ hồ, cô từng có người trong lòng sao? Có lẽ chính bản thân cô cũng không biết bản thân mình thích người như thế nào.

Đời trước mãi đến khi gặp chuyện không may bên cạnh Kỷ Nhiễm cũng chưa từng có bạn trai.

Nói ra thì có lẽ nhiều người không tin nhưng mãi đến lúc bị tai nạn xe cô chưa từng quen bạn trai. Trước đó cô còn chê cười Thẩm Chấp, nói lời đồn chuyện anh còn là xử nam rất buồn cười.

Nhưng mà tối thiểu thì trong lòng Thẩm Chấp luôn có một ánh trăng sáng khắc cốt minh tâm*.

*Khắc cốt minh tâm: Không bao giờ quên, mãi nhớ trong lòng.

Anh hiểu được thích là tư vị gì, là ngọt hay chát, là chua hay đắng.

Cô thấy Thẩm Chấp nói như vậy, bèn nói lung tung để cho cậu hoàn toàn hết hy vọng: "Tớ thích người nhân phẩm học vấn đều ưu tú, mỗi cuộc thi đều có thể thi không thấp hơn 700 điểm, phải thắng tớ trên mọi mặt."

Chỉ cần điều thứ nhất nhân phẩm học vấn đều ưu tú thì Thẩm Chấp đã không phù hợp rồi.

Từ năm lớp 10, cậu đã bị trường học phê bình rất nhiều lần vì đánh nhau ở ngoài trường, nếu không phải nhà họ Thẩm có bối cảnh cứng rắn thì trường học đã đuổi học cậu 18 lần rồi.

TÔI LÀ TÌNH ĐẦU ĐÃ CHẾT CỦA ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ