Chương 21: Thư tuyệt mệnh.

120 12 0
                                    


Ngô Bỉ không hiểu, đưa tay nhận lấy tách trà, vừa trải qua một trận chiến nhỏ, hắn có chút khát nước, nên uống hết. Nước hơi nóng, hắn không khỏi cau mày, bưng ly nước mát ở bên cạnh rót vào miệng. 


"Nó vẫn ngọt, nhưng không tốt bằng nước đun sôi để nguội."


Mạc Nhân Hoà biến sắc giơ tay cầm tách trà lên, nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi, từ từ đưa trà vào miệng, cẩn thận nếm thử. Lần trước Tô Ngự khá miễn cưỡng, không nếm thử tách trà ngon này. Lần này cậu không còn do dự nữa mà cầm tách trà lên, nước trà bên trong có màu xanh lục, tuy chưa từng nếm thử trà nhưng cậu biết loại trà này rất khác với những loại trà cậu từng thấy trước đây, chỉ bằng cách ngửi mùi vị. 


Theo cử chỉ của Mạc Nhân Hòa, cậu nhẹ nhàng đặt nó lên chóp mũi, mùi trà thoang thoảng khiến cậu không khỏi đưa vào miệng. Nước trà quả thực êm dịu, không hề có vị đắng, sau khi đi qua cổ họng có mùi thơm trái cây và hoa cỏ, khó có thể tưởng tượng đây là loại trà pha từ lá trà. Dư vị đậm đà khiến cậu không khỏi nhắm mắt lại nếm thử, rõ ràng đây là lần đầu cậu làm hành động này, nhưng theo Mạc Nhân Hòa, ông cho rằng là Tiêu Tán dạy dỗ cậu rất tốt. Mạc Nhân Hoà đặt tách trà xuống, hắng giọng và nói một cách bình tĩnh. 

"Không ngờ Tiêu Tán lại cho cậu học phương diện này, lại là ta xem thường cổ rồi. Để có thể gả vào nhà họ Ngô, cô ấy còn huấn luyện con trai mình sao?" 


Giọng điệu nửa mỉa mai nửa cay đắng, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ngự, ông không hiểu sao lại thích đứa trẻ này. Nhưng khi nghĩ đến cách cư xử và hành xử của cậu, rất có thể là do Tiêu Tán cẩn thận nuôi dưỡng, từ đáy lòng ông có chút cự tuyệt. Tô Ngự ngước mắt nhìn ông, khí chất không thua kém ông một chút nào. 


"Chú, sau khi ba mẹ cháu ly hôn, hai mẹ con cũng không liên lạc nhiều. Cháu biết chú có thành kiến ​​với bà ấy, nhưng cháu là chính mình, không phải con rối được người ta điều khiển." 


Cậu nhìn xuống tách trà còn lại một nửa của mình, lần đầu tiên cậu có cảm giác thiếu tự tin. "Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cháu được nếm loại trà ngon như vậy, cảm ơn." 


Mạc Nhân Hoà chỉ tin một nửa những gì Tô Ngự nói, kể từ khi mẹ Ngô Bỉ qua đời, ông rất khó có thể tin tưởng ai đó lần nữa. "Tôi không có thành kiến ​​gì với cô ấy. Ngược lại, tôi rất thông cảm cho cô ấy". 


Những lời tương tự trước đây lại xuất hiện, Tô Ngự không tỏ ra ngạc nhiên, vốn cậu đã biết từ trước. Mạc Nhân Hoà không thể nhìn thấu tâm trí cậu, lần đầu tiên ông trở nên tò mò về một đứa trẻ. "Cậu không tò mò tại sao tôi lại thông cảm với bà ấy sao?" 


Tô Ngự bưng tách trà lên, uống nửa còn lại. "Cháu biết tất cả đều là sự sắp đặt của chú. Nếu cháu là chú, cháu cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Mẹ cháu cũng đã lớn tuổi rồi, bà ấy đã chọn làm con tốt của chú, làm kế hoạch riêng của chú, chú không có quyền chỉ trích bà ấy. " 

[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ