Chương 43: Hạnh phúc trăm năm, cùng nhau già đi.

84 13 0
                                    


Châu Lê nhẹ nhàng phàn nàn với Tô Chí Cương trong khi đảo rau trong chảo. "Cứ bình tĩnh. Với vẻ mặt đó của anh, Đoá Đoá nghĩ rằng con bé là người gây rắc rối." 


Tô Chí Cương vẻ mặt nhăn nhó, thống khổ đứng lên, tay cầm nồi cơm. "Cô nghĩ tôi không muốn à? Nhưng nghĩ đến tương lai của hai đứa nhỏ này, tôi lại thấy lo lắng". 


"Anh không biết mình đang sống thế nào phải không? Con trai anh đã lớn rồi. Chẳng lẽ thằng bé biết ít hơn anh về cuộc sống mà thằng bé muốn sao?" 


"Nhưng... " 


Châu Lê cầm bát đĩa lên rồi bước ra khỏi bếp trước khi Tô Chí Cương nói xong, để lại Tô Chí Cương đứng đó thở dài. Đoá Đoá ngồi đối diện với hai người, nhìn Tô Ngự và Ngô Bỉ một lúc, xoay cái đầu nhỏ sang trái và phải, thật đáng yêu. 


"Anh Tô Ngự, mấy ngày nay anh đi vắng, chú mỗi ngày đều lén lút ngồi ở chỗ này thở dài, anh làm cho chú không vui sao?" 


Nghe vậy, lòng Tô Ngự run lên, làm sao có thể không biết Tô Chí Cương vì sao uống rượu nhiều như vậy, vì sao lại thở dài một mình. Cậu khẽ gật đầu, một thoáng buồn bã khó nhận thấy hiện lên trên khuôn mặt cậu. 


"Đúng vậy, tại anh đã bị thương ở chân như thế này. Anh đã quá bất cẩn và làm tan nát trái tim ông ấy. Vì vậy, Đoá Đoá, hãy nghe lời mẹ và chú thì hai người sẽ hạnh phúc, được chứ?" 


Đoá Đoá gật đầu như hiểu ý, rồi quay lại nhìn Ngô Bỉ. "Anh Ngô Bỉ, anh mỗi ngày không về nhà, ba mẹ anh không mắng anh sao?" 


Khóe miệng Ngô Bỉ co giật, 'Ba anh không chỉ mắng anh mà còn đánh nhau với anh, lúc nhỏ anh không thể đánh lại ông ấy, nhưng bây giờ anh có thể, cho nên mới xuất hiện ở đây'. Tuy nhiên, làm sao hắn có thể nói những lời này với Đoá Đoá? Hắn cười toe toét và làm vẻ mặt nhăn nhó nhìn Đoá Đoá. 


"Em không muốn gặp anh sao? Thôi, ăn tối xong anh sẽ quay về. Khi anh về rồi, sẽ không có ai mang đồ chơi cho em nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, ở nhà còn rất nhiều, hay là đưa hết cho Tiểu Ngũ nhỉ. Haizz... " Ngô Bỉ ngửa mặt lên trời, giả vờ buồn bã. Đoá Đoá nghe xong lập tức tức giận, cô bé đứng dậy, lao tới chỗ Ngô Bỉ và liên tục đánh vào đùi hắn.


"Không được, không được, anh không thể đưa chúng cho bạn ấy!" 

"Nhưng vừa rồi không phải em đã đuổi anh đi sao? Vậy anh phải đi tìm Tiểu Ngũ ~" 

"Em không có ~~!" 

Ngô Bỉ cười lớn, lắc đầu và bắt chước giọng điệu của Đoá Đoá: "Em có ~~" 

Đoá Đoá tức giận với hắn đến mức mặt đỏ bừng, cô bé bĩu môi bước tới chỗ Tô Ngự, tựa lên đùi cậu làm bộ nũng nịu. "Anh Tô Ngự~ Anh Ngô Bỉ, anh ấy bắt nạt em~Anh ấy bắt nạt em~" 

[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ