Chương 75: Mạc Dĩ dũng cảm bước vào Hồng Môn Yến.

68 13 2
                                    


Trời đã tối hẳn, những ngôi nhà quanh con ngõ cũng đã đầy khói, mọi nhà đều đang chuẩn bị bữa tối. Sau khi Ngô Bỉ và Tô Ngự trở về nhà, Ngô Bỉ đi thẳng vào bếp bắt đầu làm việc, Tô Ngự cũng không nhàn rỗi, lần đầu tiên cùng Ngô Bỉ mày mò nguyên liệu. Tô Ngự trước giờ chưa từng vào bếp, đây là khuyết điểm hiếm có của cậu. 

Cậu nhặt một củ cà rốt lên, dụng cụ gọt vỏ vốn là một con dao nhỏ, thế quái nào ở trong tay cậu như thể biến thành một con dao dài chín mét. Với một nhát chém như vậy, cậu gọt, nhưng phần thịt cà rốt rơi ra thành từng mảng lớn cùng với phần vỏ màu đỏ cam. Cuối cùng, củ cà rốt kia biến thành một cái que. Lúc Ngô Bỉ phát hiện ra, Tô Ngự đã gọt hết ba củ cà rốt, trong bát còn lại ba cái que, trông rất tồi tàn. Ngô Bỉ ôm trán, vẻ mặt không nói nên lời. 

"Được rồi, cậu vào trong nghỉ ngơi một lát, khi nào xong việc tôi sẽ gọi cậu?" 

Tô Ngự nhặt một "que" cà rốt với vẻ mặt buồn bã. "Tôi không tin. Tôi có thể xử lý những câu hỏi hóc búa nhất một cách dễ dàng. Đây chỉ là nấu ăn thôi mà, tôi cũng có thể làm được." 

Ngô Bỉ vội vàng xua tay, nhặt vỏ và thịt cà rốt trong thùng rác lên, cho vào chậu rửa sạch. "Anh ta không phải là người kén ăn nên chúng ta cứ làm món này." 

Hắn quay lưng lại, đổ nước rửa chén vào rồi thản nhiên rửa sạch. "Tô Ngự, bữa ăn đầu tiên mà cậu nấu phải để một mình tôi ăn, không thể cho người khác." 

Ngô Bỉ quay lại, nhướng mày nhìn Tô Ngự và nở nụ cười ngốc nghếch đặc trưng của mình. Tô Ngự lấy túi ra, đổ mấy que cà rốt vào đó, vẻ mặt thờ ơ. "Cậu không sợ ngộ độc thực phẩm à, tôi muốn thử với anh ta trước." 

"Như nhau cả mà." 

Mùi đồ ăn phản phất trong sân không giống tay nghề thường ngày của Ngô Bỉ. Khói này có vẻ hơi khác so với các loại khói bình thường, khói này có màu xanh rủi ro. 


-------

Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc ô tô màu đen đỗ ở rìa ngõ phố. Sau khi Mạc Dĩ ra khỏi xe, anh ta nhìn xung quanh với vẻ mặt chán ghét. 

"Ngô Bỉ, cậu ta sống ở nơi như thế này sao?" 

"Dạ vâng, cậu Ngô Bỉ đã ở đây được gần hai tháng rồi." 

Lúc này, từ trong sân bay ra một mùi lạ, có chút ngứa mắt. Mạc Dĩ bịt mũi, vẫy tay chào Tiểu Vương. "Được rồi, anh về trước đi, tôi sẽ lái xe về sau." 

Tiểu Vương đã bị "khí độc" làm ngạt thở từ lâu, vừa nghe Mạc Dĩ thả mình ra, anh không dám ở lại thêm phút giây nào nữa, chạy nhanh hơn thỏ. Mạc Dĩ hắng giọng, đi đến trước cổng nhà của Ngô Bỉ, đưa tay ra và đập mạnh vào cổng vài cái. 

"Ngô Bỉ, mở cửa." 

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Ngô Bỉ đứng ở cửa mỉm cười, làm động tác mời gọi. "Anh, không ngờ anh lại đến tìm em. Tụi em đang ăn tối. Nếu anh chưa ăn thì hãy ăn cùng tụi em trước khi đi nhé ~" 

Vẻ mặt của Ngô Bỉ rạng rỡ vì vui mừng, hắn ước gì có thể nói với Mạc Dĩ rằng:'Tụi tôi muốn trừng phạt anh'. 

[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ