Ba Hàn quay lại và nhìn thấy người đàn ông mà ông hài lòng nhất trong cuộc sống lý tưởng, đôi mắt sáng đến mức gần như có thể chiếu sáng cả ngõ phố.
"Ồ, Ngô Bỉ, cháu tới rồi, Tô Ngự đang học bài trong phòng Ba Cuồng. Vào nhanh đi."
Ba Hàn ném cây chổi trong tay sang một bên, vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo rồi đi về phía Ngô Bỉ với nụ cười không thể ngăn cản. Khi tay ông chạm vào cánh tay rắn chắc của Ngô Bỉ, trong lòng ông tràn đầy ngưỡng mộ và vẻ mặt hài lòng.
Ngô Bỉ vốn dĩ đến đây để "đánh ghen", nhưng bị ba Hàn làm như vậy khiến hắn có chút bối rối. "Chú, cháu có nên vào tìm họ trước không?"
Ba Hàn nhìn Ngô Bỉ thu cánh tay lại, với vẻ mặt tiếc nuối và nhìn xuống cánh tay và đôi chân nhỏ bé của mình. "Chà, nếu chú chăm chỉ tập luyện khi còn trẻ thì liệu chú có được thân hình như cháu không?"
Ông thầm hạ quyết tâm, nếu không thể thực hiện được tâm nguyện nhỏ này thì bắt đầu từ ngày mai, hãy để Ba Cuồng cố gắng hơn nữa, cố gắng đuổi kịp Ngô Bỉ vào ngày này này năm sau!
Hàn Ba Cuồng trong phòng hắt hơi điên cuồng. "Gió lạnh từ đâu tới vậy?!"
Mạo Xung ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu ta rồi cười khúc khích, "Với thân hình nhỏ nhắn của cậu, cậu nên mặc nhiều quần áo hơn để không bị cảm lạnh."
Hàn Ba Cuồng liếc nhìn một cái, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Ngự, siết chặt vai Tô Ngự. "Sức khỏe của tôi rất tốt, nhìn Tô Ngự xem, còn nhỏ con hơn tôi. Nhìn bờ vai và vòng eo thon gọn của cậu ấy đi."
Vừa nói, tay cậu ta sắp chạm vào eo Tô Ngự. Mạo Xung lo lắng vội vàng đứng dậy, vừa định lao về phía hai người thì cửa phòng không hề báo trước đã bị mở tung ra. Không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào phòng, khuôn mặt kẻ đứng ở cửa càng lạnh lùng đến tột độ. Ngoại trừ Tô Ngự, ba người còn lại trong phòng đều run rẩy.
Hàn Ba Cuồng vẫn ôm eo Tô Ngự, đôi mắt to ngây thơ đầy sợ hãi. Tô Ngự gấp cuốn tiểu thuyết trong tay lại, cho vào ba lô, chậm rãi kéo khóa rồi khoác lên vai. Cậu từ từ đứng dậy và đi về phía Ngô Bỉ.
"Tới rồi à."
Ngô Bỉ nói với vẻ mặt ủ rũ và nghiến răng nghiến lợi. "Cậu đang làm gì ở đây?"
Tô Ngự nhún vai và vẫy tay với những người phía sau, ra hiệu rằng anh sẽ rời đi. "Cậu không thấy chúng tôi đang làm bài tập sao?"
Ánh mắt của Ngô Bỉ dán chặt vào Hàn Ba Cuồng, hắn đã làm đổ bình giấm, giọng nói rất trầm, vừa đủ để truyền tải đến Tô Ngự. "Có cần phải ôm eo khi làm bài tập không?"
Tô Ngự đặt tay lên vai trái của Ngô Bỉ, từ từ nghiêng đầu về phía hắn thì thầm. "Còn cậu thì sao? Cậu cũng như vậy mà, thậm chí còn hơn vậy nữa."
Nói xong, cậu đi về phía cửa mà không ngoảnh lại, để lại Ngô Bỉ với vẻ mặt đờ đẫn. Ngô Bỉ vừa rồi còn đang tức giận, bây giờ trong đầu chỉ có ba chữ "Này Tô Ngự".
![](https://img.wattpad.com/cover/355574738-288-k129630.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With Me
FanficTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 98 chương chính + phiên ngoại (đang cập nhật). Hai thanh thiếu niên vốn không có liên quan gì đến nhau, ngay từ đầu đã không đội trời chung, trải qua nhiều chuyện bất ngờ, mối quan hệ củ...