Nghe được Tô Ngự thừa nhận, Ngô Bỉ hưng phấn lắc đầu cậu, nhiệt độ của gương mặt được giữ trong lòng bàn tay dường như đang dần tăng lên. Hắn chăm chú nhìn chóp mũi Tô Ngự, trong khi Tô Ngự nhìn chằm chằm vào đôi mắt trìu mến của Ngô Bỉ.
"Sao cậu lại nhìn tôi như thế?"
"Tô Ngự, mũi của cậu thật đẹp, thẳng tắp, nhìn không chán."
Thẳng thắn, thẳng thắn, rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng khi phát ra từ miệng Ngô Bỉ, đó dường như không còn là lời khen nữa. Nhưng lúc này, trong mắt Tô Ngự chỉ có Ngô Bỉ, tiểu cẩu lúc nào cũng vẫy đuôi đòi vuốt ve. Một tấc sóng thu, ngàn viên ngọc cũng không đủ. Tô Ngự biết nếu nói ra, đuôi Ngô Bỉ nhất định sẽ dựng cao, cho nên cậu liền giấu những lời này trong lòng. Cậu đẩy tay Ngô Bỉ ra, nghiêng người về phía trước và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt Ngô Bỉ.
"Mau về thôi, Đoá Đoá chắc đang nóng lòng."
Ngô Bỉ cười nói: "Có qua có lại điều cậu vừa làm."
Sau đó, hắn ta in tem độc quyền lên má trái và phải của Tô Ngự. Tô Ngự trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại giả vờ chán ghét.
"Đây không phải là một món quà quá đáng cho tôi sao? Tôi chỉ hôn cậu một cái thôi."
Ngô Bỉ cười khúc khích, "Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tình yêu của tôi nhiều hơn cậu một điểm."
Ngọn gió mùa thu xào xạc lúc này có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt, hoàn toàn không thể thổi bay đôi trẻ. Khoảng nửa giờ sau, ngay trước khi trung tâm thương mại đóng cửa, cuối cùng họ cũng đến cửa hàng đồ chơi. Trước mặt là một dãy đồ chơi rực rỡ, mọi thứ ở đây đều nằm ngoài tầm với của Tô Ngự. Trong trí nhớ, Tô Chí Cương và Tiêu Tán dành rất ít thời gian cho cậu chứ đừng nói đến việc mua đồ chơi cho cậu. Cậu đứng trước cửa hàng và nhìn chằm chằm vào những khẩu súng đồ chơi.
Những ngày Tiêu Tán và Tô Chí Cương ly hôn hiện lên trong tâm trí cậu. Ngày hôm đó, Tô Chí Cương tranh thủ ngày cuối tuần đưa Tô Ngự đi mua sắm. Trẻ em trên đường đều mặc quần áo sáng màu, chỉ có bộ quần áo trên người Tô Ngự, chiếc áo len trắng cậu mặc một thời gian dài đã ngã vàng. Sự đối xử phân biệt của trẻ em còn khốc liệt hơn rất nhiều so với giữa người lớn, vì vậy ở trường, cậu luôn là người bị bỏ rơi. Nhiều lần cậu hỏi Tô Chí Cương: "Ba, tại sao người khác có quần áo mới để mặc, còn con phải mặc đến khi không mặc vừa nữa mới mua quần áo mới?"
Tô Chí Cương không coi trọng chuyện này, bởi vì ông đã từng sống như vậy, trong lòng ông, đây cũng không phải vấn đề gì lớn."Con trai, con cũng biết hoàn cảnh gia đình chúng ta, quần áo giày dép cũng chỉ cần bình thường thôi, không cần phải so sánh với người khác, con có nghĩ vậy không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/355574738-288-k129630.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With Me
FanficTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 98 chương chính + phiên ngoại (đang cập nhật). Hai thanh thiếu niên vốn không có liên quan gì đến nhau, ngay từ đầu đã không đội trời chung, trải qua nhiều chuyện bất ngờ, mối quan hệ củ...