Chương 5: Trở về

239 11 0
                                    

"Đông qua xuân tới

Đi hết bốn mùa

Ưu tư thành bệnh

Con người ta dù thế nào cũng phải có nỗi nhớ, cho dù là người mà ta không có được hay đã mất đi, thì nỗi nhớ đó cũng đủ để chống đỡ cho ta trong suốt những năm tháng về sau, để ta tự nhắc mình rằng, ta từng nhìn thấy bóng hình của thứ gọi là tình yêu."

Quan Đông Dã Khách - Sách "Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần"

***

Thứ gọi là tình yêu, Tiểu Yêu vẫn loay hoay đi tìm chân tướng. Nàng tưởng đã hiểu được nó, đã có nó một cách hoàn mỹ, nhưng rồi trong ngày thành hôn của chính nàng, với tân lang mà nàng đã lựa chọn, đã chờ đợi suốt nhiều năm, nàng lại thấy lòng mình đau nhói, nước mắt cứ thế mà tuôn.

Khi tỉnh dậy sau đêm tân hôn, khi biết giữa nàng và Cảnh chưa phát sinh chuyện gì, trong lòng nàng cực kỳ phức tạp, là nhẹ nhõm vui mừng vì sợi dây phu thê ấy chưa thực sự buộc nàng vào Cảnh, nhưng cũng lo sợ nếu họ chưa bị buộc vào nhau, nàng có phải sẽ muốn vùng thoát ra không? Giả như đêm ấy thực sự nàng đã cùng chàng trong mơ hồ mà động phòng, có phải đời này xem như đã định xong? Nàng sẽ sống một cuộc đời như Tang Điềm Nhi và Chuỗi Hạt, như Mặt Rỗ và Xuân Đào, đêm đến chung giường, sinh những đứa con bụ bẫm, bình đạm đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông. Chỉ là giữa lúc rượu hoa rộn ràng ấy, nàng lại không ngừng được mà nghĩ đến hắn, tâm tư rối bời, không ngăn được mà nhìn xuống quan khách tìm kiếm, dường như hi vọng hắn sẽ một lần nữa đến đem nàng đi, nếu mà là thế, có phải nàng lại một lần nữa đào hôn mà đi theo hắn?

Nàng không ít lần tự nói với mình rằng nàng chỉ đang luyến tiếc hắn, tưởng nhớ hắn. Nàng luôn nhắc nhở mình đã có chồng, nàng nhất định yêu chồng, nhất định họ sẽ hạnh phúc mà đi qua cuộc đời dài đằng đẵng của Thần tộc. Nhưng cho dù có cố thuyết phục thế nào, nàng vẫn không thể quên được hắn, vẫn không nguôi hi vọng hắn vẫn còn đang ở đâu đó trong cõi nhân gian rộng lớn, chỉ cần nàng được gặp hắn một lần nữa thôi, chỉ cần nàng thấy hắn còn sống, vậy thì cũng mãn nguyện rồi.

Ngày hôm đó trên thuyền, Cảnh say, y ôm ghì lấy nàng trong góc phòng nửa tối nửa sáng, vòng tay y siết chặt đến nỗi nàng muốn cũng không thể vùng thoát ra được. Giọng nói y run rẩy, mang theo hơi rượu nồng phả vào vai nàng:

- Tiểu Yêu, tại sao? Ta chấp nhận trong lòng nàng có hắn, nhưng lẽ nào trong lòng nàng không có ta ư?

Nàng không biết phải đáp lại Cảnh thế nào, nàng chỉ có thể đứng im, tâm tư nặng trĩu.

Cảnh vùi đầu lên tóc nàng, vai run lên từng đợt, dường như y đang khóc.

- Đã mấy năm rồi, chúng ta đã đi qua rất nhiều nơi. Hải đồ đó nàng cũng đã thuộc lòng. Ta luôn biết nàng muốn tìm hắn. Tiểu Yêu, nhưng hắn chết rồi, hắn thực sự chết rồi. Có phải nếu ngày đó ta cũng chết đi, có phải người nàng nhung nhớ bây giờ là ta không?

- Đợi chàng tỉnh lại, chúng ta nói chuyện sau.

Tiểu Yêu phẩy nhẹ đầu ngón tay, một làn khói tím mang theo thuốc an thần tỏa lên. Nàng xoay người, ôm lấy y, dìu về giường ngủ. Tiểu Yêu bước ra ngoài, chân trời nhuộm một màu hồng đỏ giao hòa với biển nước bao la. Nào có ai biết trong lòng đại dương tưởng như yên ả, liệu những dòng nước cứ chảy đan vào nhau kia, đến một lúc nào đó có tạo thành xoáy nước nhấn chìm tất cả vào thăm thẳm biển sâu. Miêu Phủ đến bên cạnh nàng, khoác lên nàng một tấm áo choàng gấm màu ngọc bích:

Giấc mộng Tiểu Ngư (Trường Tương Tư Fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ