Rất nhanh đã đến lượt lớp A2 lên trình diễn. Mặc dù là chỉ người dẫn truyện, tôi tự thấy mình còn hồi hộp hơn cả diễn viên. Tim đập nhanh bất thường, Kim Ánh đứng gần nghe được cả tiếng trống đánh trong ngực tôi. Con bé thì ngược lại, chuẩn bị được đóng vai mẹ hiền của lớp trưởng là nó khoái chí lắm.
Cái gì đến cũng sẽ đến. Vở kịch bắt đầu, các phân cảnh diễn ra suôn sẻ và diễn viên không hề mắc lỗi sai, quên lời hay diễn sượng trân. Chỉ có một plot twist mà chính biên kịch cũng không ngờ tới đó là vào phân cảnh nghe tin học tra dính líu đến tệ nạn xã hội, cha mẹ cậu rất đau buồn và thất vọng về người con trai của mình, những tưởng khung cảnh sẽ đượm buồn và mang màu u ám thì Tùng Lâm diễn vai người mẹ ngã gục đã quá nhập vai khiến tóc giả bay xuống, trông cực kì hài hước. Cả trường được một phen cười đau bụng. Tôi để ý nhỏ Kim Ánh nhịn cười đến mà thương. Cũng khá khen cho pha xử lý của Tú Quyên vai người em của học tra, thấy tóc giả rơi xuống, cậu ta đã ngay lập tức bộc phát khả năng diễn xuất.
"Anh không thấy thương cha thương mẹ hả? Nhìn xem, vì lo lắng cho anh mà tóc mẹ rụng nhiều đến nỗi chỉ còn lưa thưa vài cọng che đầu kia kìa. Còn cha anh, ông giận đến không nói nên lời rồi." Tú Quyên vơ lấy bộ tóc giả dưới đất rồi chạy lại chất vấn anh trai.
Hết phân cảnh đó, không khí liền sầu buồn trở lại. Hiệu ứng của cái kết thật khiến người xem cảm động. Dường như hôm nay vận đen đã dính vào những bộ tóc giả, mà ai đội nó cũng làm rơi ngay trên sân khấu. Thầy giáo Khoa về già, tóc đã bạc phơ, lúc gặp lại người học trò năm xưa không khỏi xúc động. Hai thầy trò ôm nhau, cùng hàn huyên tâm sự và hồi tưởng lại những bồng bột tuổi học trò. Cứ đến đoạn quan trọng, bộ tóc giả ấy lại rơi xuống để lộ bộ tóc không ngoan hiền của thầy Khoa. Thôi thì cũng gắng gượng được đến kết thúc rồi. Trân thành cảm ơn sự tròn vai của bộ tóc giả.
Đại kết cục, cả sân trường vỗ tay tán thưởng tiết mục kịch của lớp. Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi xuống khán đài.
Nhưng sự hồi hộp chưa kết thúc vì phần công bố giải sắp đến.
Giải nhất nhảy hiện đại thuộc về chi đoàn 10A5. Không nằm ngoài dự đoán, đó là tiết mục chỉn chu và công phu nhất tôi từng thấy. Đến phần công bố giải phần diễn kịch, cả hội chúng tôi cùng nắm tay nhau chờ kết quả. Đứa nào đứa nấy mặt căng thẳng lắm.
"Vâng, giải khuyến khích thuộc về chi đoàn 11A8, 11A3 và 11A4. Về hạng ba là chi đoàn 11A7, 11A1 và 11A5. Hạng nhì thuộc về....." MC công bố đến đây thì ngưng lại để gây thêm vài phần kịch tính.
" Chúc mừng chi đoàn 11A2 dành được giải nhất và chi đoàn 11A6 về nhì! Cảm ơn các bạn! "
Đến đây, cảm xúc như vỡ oà. Cả đội kịch tụm lại, ôm nhau ăn mừng. Tùng Lâm đã chuẩn bị sẵn cờ của lớp, giờ đang vẫy qua vẫy lại để cùng chúc mừng, đánh dấu sự kiện chiến thắng này.
" Thầy giáo Khoa 1000 điểm nha! " Tôi thấy Khoa đứng gần đó, không tiếc lời mà khen ngợi sự cố gắng của cậu ấy trong vở kịch này.
" Tất thảy là nhờ vào biên kịch tài năng đây!" Được khen, tôi cười tít mắt, tôi thấy Khoa cũng cười. Sáng nay, trời đẹp, nắng chiếu vàng khắp sân trường. Nơi Khoa đứng là dưới tán cây phượng vĩ, những tia nắng cố gắng len lỏi qua từng chiếc lá chiếu lên bờ vai rộng, đôi mắt dưới cặp kính tri thức kia đượm ý cười, gió hiu hiu thổi phần tóc mái chưa được gọn gàng vì mới tháo tóc giả bay bay. Ôi trời, lúc này cậu ta đẹp điên luôn.
![](https://img.wattpad.com/cover/350179804-288-k41502.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
DƯA HẤU ƯỚP LẠNH
Любовные романы( Tên cũ: Lời tỏ tình năm tôi 18 ) Dạo gần đây, tôi luôn có cảm giác như là người thừa trong chính hội bạn thân của mình. Có nhiều câu chuyện, tôi chẳng thể nào nói chêm được lời nào mà trước đó, tôi luôn là người pha trò cho cả đám; có những cuộc v...