Tôi đã thấy nghi nghi rồi mà. Chiếc scrunchie này quen lắm. Không phải là hình dán dưa hấu mà tôi lén dùng trộm của thằng quỷ nhỏ hay sao? Nhưng vấn đề ở đây là tại sao Chu Chiến lại có được nó? Đang ngổn ngang trong mớ suy nghĩ, tôi không nhận ra rằng cả lớp đang dồn hết sự chú ý về phía bên này. Đến lúc Kim Ánh vỗ vai thì tôi mới quay lại với thực tại.
"Lên đi, lên đi!" Cả lớp được phen ồn ào, náo nhiệt hẳn. May là chúng nó hô "lên đi", chứ hô "hôn đi" là tôi xỉu ra đó liền.
"Kìa Châu, sao mày ngồi đơ ra đó thế?" Kim Ánh nói nhỏ.
"Tao có nên lên không mày?"
"Mày có ý gì với lớp trưởng không?"
"Tao không hề, chính xác là không dám."
"Chung thủy vậy là tốt, ứng biến khéo léo nhé bạn hiền."
Châu Vũ: ?
Tôi vội đứng dậy, đi thẳng lên bục ngay vì thấy Chu Chiến có ý định xuống dắt tôi lên rồi.
Chưa bao giờ đứng trước lớp mà tôi thấy hồi hộp như lúc này. Đám đông đã trở nên yên tĩnh, dành spotlight cho phía sân khấu. Tôi nhìn quanh những khuôn mặt thân quen đang háo hức chờ đợi một màn tỏ tình hoàn mỹ thì bắt gặp cặp mắt đang chằm chằm vào tôi của Hạnh Linh.
" Tao có nhặt được cái scrunchie của mày tiết sinh hoạt vừa rồi. Tao cũng thấy mày cũng hay bỏ quên kẹp tóc, nhiều tiết thể dục phải chạy tới lui mượn vòng của các bạn khác để cột. Nếu mày đồng ý, từ hôm nay Chu Chiến tao sẵn sàng đeo buộc và chuẩn bị kẹp tóc cho mày. Và không chỉ kẹp mà còn những thứ khác nữa. " Chiến vừa nói vừa giơ cổ tay lên. Đó là một sưu tập những chiếc buộc tóc dưa hấu đủ kiểu trang trí. "Quỳnh Châu, mày có nguyện ý trở thành một phần thanh xuân của tao không?"
Nội tâm Châu Vũ đang gào thét. Câu tỏ tình chân thành, ngọt ngào như vậy, tôi cảm thấy bản thân thật sự không xứng nhân được nó. Tại sao ư? Lớp trưởng quá đỗi ưu tú, cậu ấy lại còn dành tình cảm nhiều cho tôi đến thế, nếu đồng ý thì lỗi với cậu ấy quá. Châu Vũ thực sự cảm thấy quý trọng và ngưỡng mộ Chiến, chứ không phải là cảm xúc mến mộ của nữ đối với nam. Tôi không yêu , không động lòng, đến với cậu ấy, khác gì làm tổn thương Chiến và cả tôi nữa, đặc biệt khi bước vào một mối quan hệ một phía như vậy.
Tôi ở trên đây khó xử đã đành, đằng này, phía dưới còn tung hô: "Đồng ý đi!" làm tôi muốn rút lui cũng không được. Hạnh Linh vẫn găm ánh mắt ghét bỏ lên người tôi như kiểu tôi mà đồng ý, cậu ta sẵn sàng đăng bài phốt lên mọi diễn đàn vậy. Nhưng tôi không hề có ý định đó. Ngay lúc này, Khoa và Lâm mở cửa đi vào. Tùng Lâm kéo cả Khoa đi hẳn lên sân khấu vì tưởng rằng có vụ giao lưu văn nghệ hay trò vui gì đang diễn ra. Hai người bạn này liền trở thành center của sân khấu. Khoa đứng cạnh tôi còn Lâm đứng bên Chiến.
"Hai đứa này đứng tránh ra, chỗ người ta tỏ tình mà làm kì vậy!" Tú Quyên phải lên dẹp mớ hỗn loạn này.
"Vờ lờ. Quỳnh Châu và Chu Chiến?" Tùng Lâm thảng thốt. Cậu ta chuẩn bị kéo bạn đi xuống cùng. Tôi đành nhìn Khoa với ánh mắt cầu cứu.
"Châu ơi? Mày trả lời tao sau cũng được nhé! Mày không phải đặt nặng chuyện này quá." Câu chuyện đi đến bước này không biết có phải tốt hay không?
BẠN ĐANG ĐỌC
DƯA HẤU ƯỚP LẠNH
Romance( Tên cũ: Lời tỏ tình năm tôi 18 ) Dạo gần đây, tôi luôn có cảm giác như là người thừa trong chính hội bạn thân của mình. Có nhiều câu chuyện, tôi chẳng thể nào nói chêm được lời nào mà trước đó, tôi luôn là người pha trò cho cả đám; có những cuộc v...