Chương 22

431 35 0
                                    

"Thằng ch*!" 

Sau khi lĩnh trọn cú đấm bên má phải, Thành Đạt đau điếng ôm mặt. May cho cậu ta là giờ được ôm mặt chứ nếu Khoa không đến là được ôm đũng quần rồi. 

"Mày tránh xa bạn tao ra một chút!" Khoa phủi phủi tay, giọng điệu thể hiện rõ sự khinh bỉ đến tột cùng. "Đi thôi Châu!" Rồi nắm lấy cổ tay tôi, cùng đi ra ngoài cửa chính.

Về đêm, nhiệt độ xuống thấp, có vẻ như gió mùa Đông Bắc đã về. Khoa mở cửa chính, từng cơn gió lạnh ùa vào khiến tôi không khỏi rùng mình. 

"Ngoài trời giờ dưới 20 độ rồi! Nếu không chê, mày có thể khoác chiếc áo đó." 

"Thôi, tao còn mặc ấm hơn mày nữa!" Khoa lúc này mặc độc mỗi chiếc áo thun lạnh còn tôi có vẻ khá khẩm hơn một chút, gile len và áo dài tay phía trong.

"Tao có áo khoác dưới xe!"

"Ồ, Khoa nè, mày chở tao về được không? Giờ muộn rồi bắt xe...." Tôi đã nghĩ ra một list lí do đầy tính thuyết phục.

"Tao nói không chở mày về lúc nào? Tao đi lấy xe trước."

"Ê, đợi tao đi cùng!" Không thể một mình ở KTV này nữa, lỡ gặp Thành Đạt A8 kia thì toang. Thế là tôi cụp đuôi chạy theo Khoa xuống hầm gửi xe.

Cũng đã khá muộn, xe ít hơn lúc bọn tôi mới đến, riêng bãi A1 thì chỉ còn lác đác vài cái. Khoa đi trước, tôi đi sau mải mê lướt confession của trường. Có bao nhiêu hotboy, hotgirl là được nêu tên lên đó hết, rất nhiều bạn gửi bài tìm info. Trong cả chục bài đăng đó, chỉ duy nhất có một bài về đội kịch lớp tôi nhưng có tận hơn 1K like và react.

"Có bạn xin info mày này Khoa!" Tôi định thông báo tin này cho người bạn trước mặt nhưng không hiểu sao, cậu ta đang đi lại bất chợt dừng lại. Cả tôi và điện thoại cứ thế đâm sầm vào lưng Khoa.

"Lại gặp nhau rồi! Chào đôi trẻ!" Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Mày muốn gì?"

"Chào hỏi cũng không được sao. Quỳnh Châu này, muốn ở lại hát với bọn này chút không? Chưa muộn mà nhỉ?" Thành Đạt trực tiếp bơ câu nói của Khoa.

"Lúc tao đang nói chuyện lịch sự thì tránh ra một bên dùm. Chó ngoan không cản đường chủ." Giọng điệu của Khoa tràn đầy sự chán ghét.

"M* nó! Mày tưởng tao sợ mày à?" Thành Đạt tức tối giơ nắm đấm nhưng Khoa đã tránh được.

Hai thanh niên chuẩn bị bem nhau đến nơi rồi, tôi nên biết điều đứng lùi về phía sau. Lúc này, từ trong cửa thoát hiểm một tốp anh trai ăn mặc hầm hố bước ra. Kèo này không cân sức rồi.

"Vờ lờ, sao đông thế? Triệu hồi băng của mày đến ứng cứu đi Khoa!" 

"Băng gì?" Khoa khó hiểu nhìn tôi.

"500 anh em của mày đâu? Cầu cứu gấp." Huhu nhìn mấy lão đứng bên phía Thành Đạt mà phát sợ. Tôi không ngờ tới rằng mình có thể chứng kiến một cuộc đấu đá giang hồ trực tiếp như vậy.

"Không có. Giờ thì có mỗi mày thôi người anh em!"

Ôi trời, cậu ta còn thời gian mà trêu tôi nữa sao. 

DƯA HẤU ƯỚP LẠNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ