Rất nhanh đã đến ngày Duy heo phải xách vali lên và quay trở lại trường. Tôi làm bộ mặt buồn hiu, nước mắt ngắn dài để che dấu niềm vui đang nhen nhóm trong lòng. Ông ý mà đi thì khoẻ rồi, khỏi nghe cằn nhằn mỗi lúc sáng sớm và tối muộn. Nhưng tính ra cũng nhớ ông phết vì đến hè năm sau mới có dịp về lại. Duy heo bay chuyến 7 giờ tối, gia đình tôi rục rịch lên sân bay từ lúc 6 giờ kém. Mất khoảng chừng 20 phút di chuyển, tôi cuối cùng cũng được hít thở khí trời, xém tí thì gặp "chị huệ". Bình thường tôi không hay say xe, nhưng tài xế Duy hôm nay lái ẩu quá, vì sắp vào giờ cao điểm tắc đường nên anh phải "lạng lách đánh võng" để cố thoát khỏi dòng xe cộ nườm nượp.
Tôi ngồi bần thần ở hàng ghế chờ, mắt vô định, ngắm người qua kẻ lại. Hôm nay trời đặc biệt lạnh hơn, nhiệt độ dường như đang xuống thấp, mọi người ra đường cũng có trang bị thêm khăn cổ, bao tay. Tôi xoa xoa hai bàn tay để làm ấm, tiện theo dõi Duy heo đang xách đồ vào cửa. Thằng quỷ con cũng lon ton theo sau trông dễ thương chết mất. Tôi chăm chú nhìn điệu bộ của nhóc tuy nhiên liền bị thu hút bởi bóng dáng đằng sau nó. Đăng Khoa mặc dù đội mũ, đeo khẩu trang nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi đứng lên định chào cậu ta một tiếng thì nhóc quỷ đã chạy lại đưa tôi cốc cà phê nóng.
"Cho chị Châu nè!"
"Cảm ơn nhóc!" Tôi đưa tay nhéo chiếc má bánh bao của nó. Lúc ngẩng đầu lên tìm Khoa thì đã không thấy cậu ta đâu nữa. Tôi thôi nhìn về hướng cửa vào, ngồi xuống thưởng thức đồ uống ấm nóng trong tay.
Duy heo check in xong, mẹ tôi lại không nỡ xa con trai cưng, dặn dò đủ kiểu, tay hết sửa tóc rồi sửa lại khăn cổ, sợ ổng bị lạnh. Tôi cùng nhóc quỷ đứng phía bên này cũng tự nâng khăn sửa áo cho nhau.
"Hai đứa lại chào tạm biệt anh đi!" Bố tôi gọi.
"Dạaaaa!" Tôi cố tình kéo dài âm cuối.
Trước khi lên máy bay, Duy heo còn không quên nhắc nhở tôi rằng ổng có rất nhiều tai mắt, liệu mà học hành đàng hoàng. Tôi vâng dạ, anh yên tâm, em đây cũng không muốn yêu đương gì cho mệt người đâu ạ.
Anh tôi lên máy bay rồi, tôi với mẹ ra sảnh chờ bố đi lấy xe. Quân muốn đi giải quyết nỗi buồn, mẹ tôi liền đi cùng nó tìm WC, để tôi đứng chờ một mình. Để ý thấy trên tay vẫn còn cầm chiếc cốc giấy, tôi ngó tìm thùng rác để vứt. Thùng rác thì không thấy nhưng được chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi mở mang tầm mắt. Thì ra Khoa ra sân bay đón người và không ai khác chính là cô gái tóc dài trong video call. Vừa gặp nhau, cô gái đã ôm chầm lấy chàng trai. Lúc nãy không để ý, cậu ta có xách một chiếc túi nhỏ đựng khăn cổ. Cái này hình như mua ở trung tâm thương mại dưới nhà Hoàng Anh. Khoa lấy nó từ trong túi ra, nhẹ nhàng quàng lên cho cô gái, còn giúp cô chỉnh trang lại mái tóc. Cô ấy vui vẻ, nở nụ cười xinh đẹp. Sau đó, hai người sánh vai nhau bước ra xe để trở về nhà.
Wow, cậu ta rõ ràng nói rằng không có bạn gái, còn đòi kiện tôi cơ mà. Không muốn "vơ đũa cả nắm" nhưng mà đúng là không thể tin lời bọn con trai nói được. Tôi liền mở máy ra, nhắn tin cho Khoa để chấm dứt vụ giả vờ làm người yêu kia. Bực bội thế không biết! Vừa hay cái thùng rác đang ở bên cạnh chỗ cửa ra bên đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
DƯA HẤU ƯỚP LẠNH
Romans( Tên cũ: Lời tỏ tình năm tôi 18 ) Dạo gần đây, tôi luôn có cảm giác như là người thừa trong chính hội bạn thân của mình. Có nhiều câu chuyện, tôi chẳng thể nào nói chêm được lời nào mà trước đó, tôi luôn là người pha trò cho cả đám; có những cuộc v...