Chương 31

410 32 2
                                    

Còn 2 hôm nữa là kì thi cuối kì I bắt đầu, tôi và đám bạn không tụ họp rôm rả vào giờ ra chơi nữa. Thay vào đó là ngồi cùng nhau "mổ xẻ" chiếc đề cương Toán Lý Hoá được tạo nên bởi "thợ lành nghề" Phương Anh. Đang sôi nổi thì bắt gặp cái Nguyệt quay trở lại lớp với khuôn mặt như vừa mới mất sổ gạo.

"Chúng mày biết tin gì chưa?" Nhỏ lên tiếng. Cả đám im lặng, sự chú ý đều dồn về phía Nguyệt. "Một mình tao một phòng!"

Chắc là có danh sách xếp phòng thi rồi.

"Châu lại cùng phòng với Chiến này!" Cái Ánh cầm bức ảnh danh sách thí sinh phòng 3 đưa lại cho tôi xem. Lâu nay đã như thế, tôi không bất ngờ lắm, cái làm tôi bất ngờ là Đăng Khoa bên kia đang im lặng chơi TFT đột nhiên ghé sang, đặt cằm lên vai tôi, hóng hớt. "Danh sách của cả 9 môn luôn đấy hả?"

Tôi cảm nhận được mùi hương bạc hà thanh mát khi Khoa vừa cất tiếng.

"Ừ, 9 môn luôn!" Ánh đáp. Tùng Lâm lúc này hớn hở chạy lại, kéo tay Khoa, chỉ chỉ vào tờ danh sách. "Anh em có nhau nhá!" Hai đứa chúng nó lại cùng phòng chứ gì. Hồi trước chưa chơi thân, không thấy hoan hỉ như thế, chỉ qua một trận bóng chuyền giao hữu với A8 mà đã gắn bó khăng khít.

"Đừng kéo tay tao, đang ấm!" Ồ tình anh em cảm lạnh. Khoa từ chối ăn mừng cùng Phan Tùng Lâm, cằm không đặt trên vai tôi nữa. Cậu ta càng xô đẩy với Lâm, cơ thể càng dịch về phía tôi, cái cặp bên cạnh tôi bị chiếm chỗ liền rơi xuống đất.

"Hai đứa mày ra chỗ khác chơi coi!" Tôi lên tiếng, cúi xuống gom sách vở, bút thước rơi lộn xộn. Lâm ngay lập tức yên vị bên Ánh, còn Khoa giúp tôi xắp lại đồ đạc, cẩn thận cất lại vào cặp. Tôi không để ý rằng đầu tóc không còn được gọn gàng do tư thế cúi người lúc nãy, cho tới lúc Khoa đưa tay giúp tôi vén gọn tóc ra sau vai. "Tao xin lỗi, Châu đừng bực mình nữa nhé!"

Vờ lờ, cái giọng điệu uỷ khuất này. Tôi nghi ngờ người trước mặt có phải là Trần Nguyên Đăng Khoa mà tôi biết không.

"Tao bực cái gì chứ?" Tôi cười khổ.

"Mày vừa quát tao!" Hôm nay, nhiệt độ xuống tận 11 độ C, cổ họng của tôi không ổn lắm. Giọng nói tránh khỏi có chút nặng nề. Tôi định lên tiếng thanh minh thì chuông vào lớp đã điểm.

"Cắt, cắt, tao không có nhu cầu coi phim rồ men tíc đâu nhá! Nộp bài tập nào." Phương Anh đi thu bài tập một vòng đã đến chỗ chúng tôi. Khoa trở về chỗ lấy sách. Hạnh Linh bên cạnh chưa thấy vào lớp, thế là Phanh nhờ Khoa cầm luôn bài tập cậu ta ở bàn bên đi nộp.

Tiết giải đề Toán căng thẳng, sau 45 phút, cuối cùng cũng kết thúc. Tôi xoa xoa cái lưng ê ẩm như không còn thuộc về bản thân.

"Châu, Châu, mày đem hộ tao bài tập lên văn phòng thầy với. Đau bụng quá!" Cái Phanh sáng không biết đã ăn linh tinh gì. Thế là tôi tiện thể cầm bài tập lên văn phòng, sau đó vòng xuống căn tin mua sữa đậu nành. Đang đi được nửa đường, tôi gặp lớp trưởng trở ra từ phòng bí thư Đoàn.

"Châu đấy à? Sao mày cầm bài tập Toán thế?"

"À, tao đem hộ cái Phương Anh ấy mà!" Tôi định chào hỏi qua lại rồi rời đi thì Chiến bảo để cậu ta cầm lên văn phòng luôn vì tiện đường có việc lên đó. Và dĩ nhiên là tôi vui vẻ đồng ý, đỡ phải tốn công đi xa hơn.

DƯA HẤU ƯỚP LẠNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ