Tôi ngã ra sàn, theo bản năng đưa tay bảo vệ đầu. Cổ tay phải mới tháo bột chưa lâu liền nhói lên đau nhức.
"Ôi, quên mất, tay mày mới tháo bột mà nhỉ?" Theo sau là nụ cười giễu cợt của Đạt.
"Mày nghĩ cứ hại tao là mày chiến thắng được à Linh?" Sắc mặt con bé nhanh chóng thay đổi, nó liền quay lại lườm tôi. "Mày không nghĩ khi bị phát hiện thì dù có thành hoa khôi...."
"Mày thôi ngay. Tao chắc chắn sẽ là Hoa Khôi, tao có Chiến cơ mà?"
Tôi liền cảm thấy nực cười, lớp trưởng ngay thẳng, chính trực, một khi biết thắng được nhờ thủ đoạn như vậy thì cậu ấy chắc chắn không chấp nhận và từ bỏ danh hiệu.
"Sao, biết sợ rồi à? Chiến sẽ giúp tao thắng? Còn mày á, còn khuya!" Linh vừa nói, ngón trỏ vừa chọc mạnh vào bả vai tôi. Nhưng cậu ta hình như đã quên mất Đạt đằng sau đáy mắt hiện lên vài tia giận dữ.
Nói xong, Linh kéo Đạt bỏ đi, chúng nó cầm luôn điện thoại của tôi. Giờ đứng lên đòi lại không phải hành động khôn ngoan, một không địch nổi hai. Tôi mặc kệ, xoa xoa cổ tay đang đau nhức rồi mới đứng dậy đi ra khỏi nhà đa năng.
Cứ ngỡ ít nhất hôm nay sẽ không còn gặp lại bản mặt của hai đứa nó nhưng Thành Đạt lại một mình chặn đường tôi ở trước nhà xe của A2.
"Hạnh Linh với lớp trưởng lớp mày là sao đấy?"
Tôi cảnh giác nhìn cậu ta. Cứ ngỡ mối quan hệ của Đạt với Hạnh Linh cũng qua đường như các em khác nhưng có vẻ cậu ta rất để ý tới cái cách mà Linh cố tình ngắt lời khi tôi vừa mới nhắc tới Chu Chiến.
"Mày tự đi hỏi Linh đi!" Tôi cố lách người, tránh sang một bên nhưng Đạt vẫn cố ngăn lại.
"Linh chịu nói thì tao hỏi mày làm gì?"
"Đó là chuyện của mày, tránh ra đi, tao còn vào trong!"
Lúc này, chiếc điện thoại trong tay Đạt rung lên. Là Tùng Lâm gọi, giờ này chắc sắp đến lúc công bố điểm phần thi Tài năng.
Đạt để ý thấy ánh mắt của tôi hướng đến chiếc điện thoại, liền lấy nó làm vật giao kèo.
"Nói cho tao biết, tao trả điện thoại cho!"
"Được thôi! Thật ra, lớp trưởng lớp tao với Hạnh Linh là một cặp!" Thành Đạt nửa tin nửa ngờ nhìn tôi. Để tăng độ tin cậy, tôi liền bồi thêm một câu. "Dạo gần đây, toàn ra về cùng nhau, nhiều lúc tao còn thấy ở trong phòng lab cười cười nói nói, trông xứng đôi lắm!"
Lúc này, sắc mặt Thành Đạt đen sì, đôi con ngươi sâu hoắm không thể nhìn rõ được cậu ta đang nghĩ gì nhưng tôi đoán chắc cậu ta không hài lòng với sự thật này.
"Giờ trả điện thoại cho tao được chưa?" Tôi đưa tay ra chờ đợi.
Thành Đạt thấy vậy, đem dế yêu đặt vào lòng bàn tay tôi nhưng giữa đường lại giật trở lại.
"Chúng nó luôn luôn công khai như vậy sao?"
"Đúng! Mày không ở lớp tao, mày làm sao thấy được."
Thành Đạt lại đăm chiêu suy nghĩ, không biết còn lăn tăn gì. Tôi không có thời gian ở đây chơi với cậu ta nữa.
"Hai chúng nó kìa, không tin mày xem!" Đứng ở góc này có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu ở phía xa xa và một góc hậu trường, vừa hay đúng lúc Hạnh Linh với Chu Chiến đang duyệt lại động tác.
BẠN ĐANG ĐỌC
DƯA HẤU ƯỚP LẠNH
Romantizm( Tên cũ: Lời tỏ tình năm tôi 18 ) Dạo gần đây, tôi luôn có cảm giác như là người thừa trong chính hội bạn thân của mình. Có nhiều câu chuyện, tôi chẳng thể nào nói chêm được lời nào mà trước đó, tôi luôn là người pha trò cho cả đám; có những cuộc v...