Chương 37

345 30 0
                                    

Chuyện Hạnh Linh với Thành Đạt tôi chưa vội kể cho hội bạn biết, chỉ mới nói với Khoa. Kể ra cũng lạ, từ hôm bắt gặp hai đứa nó ở hành lang toà thí nghiệm, tôi chưa gặp Đạt lần nào. Đi trực với Hoàng Anh, ghi sĩ số lớp A8 cậu ta đã vắng gần một tuần nay. Không biết có liên quan gì tới Đăng Khoa hay không?

Gác lại câu chuyện đấy qua một bên, tôi và Phan Tùng Lâm tập trung chuẩn bị cho phần thi Tài năng ở bán kết. Phần thi ảnh hai đứa không có hi vọng bứt phá nên phải toàn tâm toàn ý, dốc sức để vào chung kết bằng thực lực. 

Cuối tuần, tôi đến tháo bột như lịch hẹn của bác sĩ. Vừa tháo xong liền gặp Đăng Khoa đang tán dóc với mấy chị y tá ở sảnh chờ, trông có vẻ niềm nở lắm. 

"Châu ơi!" Khoa liền đi lại phía tôi. "Cứu tao!" Câu nói chỉ đủ để hai đứa nghe thấy.

"Ồ Khoa hả? Tao còn tưởng minh tinh màn bạc nào đó ghé viện thăm khám cơ chứ?" Hoá ra cậu ta đang mượn tay tôi cắt bớt vận đào hoa sao?

"Mày tháo bột rồi đó à?"

Tôi gật đầu, nhìn lại giờ trên đồng hồ. Ba giờ chiều, tôi có hẹn khớp nhạc với Lâm. 

"Về chung không? Tiện thể tao đưa đồ cho thằng Lâm!" Giờ mới để ý, Khoa đang cầm một bịch thuốc cúm và hai hộp macaron.

"Chúng mày thân nhau từ lúc nào hay vậy?" Hoàng Anh sắp bị thất sủng rồi bà con ơi.

"Cũng bình thường thôi!"

Bình thường là lúc nào cũng thấy đi cùng nhau, chơi bóng cùng nhau, tan học cùng nhau, cuối tuần vẫn phải gặp nhau nữa. 

"Sao? Sợ địa vị bị lung lay à?" Đùa, tôi có nhắc đến bản thân mình đâu nhỉ?

"Tao là đang lo lắng cho bạn Hoàng Anh!"

"Haha, mày yên tâm, sau mời cưới vẫn được xếp chung mâm với tụi thằng Lâm!"

Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đã gọi điện tới. 

"Không có chỗ để tập á?" Lâm bảo bố cậu ta đang tiếp khách, không thể đến tập được.

"Hay đến nhà tao đi?" 

*

Từ bệnh viện đến khu Cao Giác tốn 20 phút đi xe, vừa về tới đã thấy Kim Ánh và Phan Tùng Lâm sắp bén rễ trước cổng nhà Khoa.

"Sao không bấm chuông?" Khoa cởi mũ bảo hiểm, đưa tay vào túi lấy chiếc chìa khoá tự động ấn mở cổng.

"Tao có hâm hấp mới không bấm chuông ý, có ai trả lời đâu?" Lâm vừa khởi động xe vừa giải bày nỗi lòng.

Lúc này, cửa biệt thự liền mở, An Vy xúng xính váy áo, hình như đang chuẩn bị đi chơi. 

"Sao mày không mở cửa cho bạn anh vào?"

"Ơ, em không nhận ra đấy chứ, anh ấy trùm kín có hơi giống...." Con bé ngập ngừng nhưng tôi biết thừa em nó định nói gì. Thằng Lâm cứ ra đường là bịt kín hệt ninja lead, sống với châm ngôn bảo vệ làn da, không kẻo bị lão hoá sớm. 

"Chị Châu, tối chị ở lại đây chơi với em nhá! Ở nhà với anh em buồn lắm! Hai anh chị cũng ở lại nhé!" An Vy rất niềm nở. " À hay mình làm bữa lẩu đi!"

DƯA HẤU ƯỚP LẠNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ