Chương 38

384 31 1
                                    

Trước giờ diễn ra bán kết, tôi và Tùng Lâm tranh thủ duyệt lại bài múa cho đến khi cả hai đều ưng ý mới đi thay đồ. Phòng hoá trang chật chội không còn chỗ chen, muốn bước vào để lấy túi đồ thôi cũng khó. Phan Tùng Lâm dòm ngược dòm xuôi, thấy toàn là đầu. May thay đúng lúc anh bạn Nguyễn Hoàng Anh nhổm người dậy hít thở, tôi liền nhờ cậu ta chuyển chiếc túi màu vàng đang chễm chệ trên nóc tủ ra ngoài cửa. Khó khăn lắm mới chạm tay được vào túi đồ, tôi phát hiện vẫn còn thiếu hai cái quạt lụa.

"Có cái quạt lụa nào đâu?" Hoàng Anh tay không trở ra.

"Tao để hai cái màu xanh pha trắng trong đó mà. Dưới bàn trang điểm ấy!" 

Một lúc sau, Hoàng Anh trở lại với hai cái quạt trên tay nhưng phần lụa của một chiếc đã không cánh mà bay. Chiếc còn lại chẳng khá hơn là bao, lụa vẫn còn nhưng đã bị ai đó cắt nát. Tôi chợt có linh cảm không lành về số trang phục biểu diễn vẫn còn ở trong túi.

"May quá đồ của Lâm vẫn còn ổn!" Nhưng bộ tứ thân của tôi đã cùng chung số phận với hai chiếc quạt lụa. Rõ ràng người giấu mặt kia chỉ nhắm vào tôi, dù không có bằng chứng xác đáng, trong đầu tôi vẫn hiện lên một cái tên. Người ấy cũng đang ở trong phòng hoá trang này. Khi ánh mắt của chúng tôi giao nhau, Hạnh Linh không hề nao núng, tôi không nhìn thấy chút gợn sóng lo lắng hay chột dạ nào trong mắt cậu ta.

"Ôi trời, ai đời ác ôn tới vậy? Hay tao đổi đồ cho mày nhé."

"Linh ơi, hai tiết mục liền nhau mà không kịp thay đồ đâu."

"Chắc vẫn kịp, xin MC kéo dài cho 1-2 phút trước. Tao quen anh Quốc mà." Hạnh Linh nhặt hai cái quạt lên. "Quạt thì không có rồi, chắc Châu phải múa tay không đấy."

"Được đấy, Châu ạ! Giờ đi thuê không kịp nữa rồi." Tùng Lâm không biết chuyện tôi và cái Linh, cậu ta không chút nghi ngờ mà khuyên tôi đồng ý.

"Nhưng...." Tôi định lên tiếng từ chối nhưng loa đài ngoài sân khấu đã vang lên. Mọi người quay lại làm việc của mình, Hạnh Linh giả vờ an ủi tôi rồi tiếp tục làm tóc. Xem xong màn vừa rồi, hai bạn học ngồi cạnh cậu ta liên miệng khen Linh xinh, Linh tốt bụng, còn follow chéo instagram.

Tôi bấy giờ chẳng còn tâm trạng điều tra xem có phải chính Linh đã cắt đồ của tôi hay không? Tôi lục tìm những fanpage cho thuê đồ gần đây nhưng tiệm nào cũng hết tứ thân hoặc đóng cửa. 

"Tao vừa ra The Boutique, hết quạt lụa rồi mày ạ!" Kim Ánh giúp tôi đi thuê lại quạt nhưng ba nơi đều hết nhẵn. "Giờ sang bên thị trấn Như Nhiên may ra còn mày ạ!"

Giờ chạy xe sang tận Như Nhiên tốn 20 phút, cả đi cả về 40 phút chưa kể thay đồ, thủ tục thuê đồ rườm rà. Bán kết đã bắt đầu, cô Bí thư Đoàn giới thiệu nội dung, thể lệ tầm mười phút, tính cả khối 10 diễn tầm 30 phút tới một tiếng. Rồi cả vấn đề xe cộ, mình tôi cầm lái chiếc xe Cub thân yêu về nhà thôi cũng gần nửa tiếng nói gì tới sang thị trấn Như Nhiên.

Càng nghĩ càng đau đầu, tôi tắt màn hình điện thoại, ngồi xuống bậc cầu thang, tựa một bên má lên gối, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hộn độn.

"Quyết tâm giành giải nhất của mày đâu rồi?" Đăng Khoa bước lại ngồi bên cạnh tôi, giọng nói rõ trịnh trọng.

"Động tác mới là thứ quyết định bài múa hay dở như thế nào!" Tôi đáp. 

DƯA HẤU ƯỚP LẠNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ