"Người giám hộ của anh ấy - Trần Nhật Đăng."
_______________"Chung A Thần, Chung A Thần."
Tên của anh được đặt là "Thần", bởi vì khi sinh ra anh khóc rất dữ dội, tiếng khóc vừa yếu ớt vừa khàn khàn, tựa như bị đứt đoạn. Anh khóc như vậy vì sinh ra đã mang bệnh, sau này khi trưởng thành, có lẽ bởi vì cái tên gọi này mà anh không bao giờ khóc lần nào nữa.
Chung A Thần đã từng nghĩ đến, nếu sau này anh có con, nhất quyết sẽ không bao giờ đặt cho con mình một cái tên tàn khốc như thế.
Trong lòng tựa như có một thanh đao, không một giây một phút nào thôi ngừng đau.Có lẽ đời này anh sẽ không thể nào có con được nữa. Bác sĩ nói, nếu trong vòng một tuần mà Nhật Đăng không tỉnh lại thì cả đời này sẽ không còn hy vọng mở mắt lần nào nữa. Anh nghiêng đầu, tựa người vào cạnh cửa nhìn cậu. Ánh nắng mùa đông tháng 12 đã buông xuống, nhưng cậu thì vẫn tĩnh lặng.
Sắc mặt cậu tái nhợt, lấn át cả màu da trắng nõn lúc ban đầu, mong manh dễ vỡ như ngọc lưu ly. Hôm nay là ngày thứ 7 cũng là ngày cuối cùng rồi, cậu vẫn yên lặng mà ngủ như thế, chậm chạp không chịu tỉnh lại.
Chiếc xe con kia bị trượt xuống sườn núi đã được chắn lại bởi hàng cây, Văn Duệ và cậu cùng bị rơi ra từ bên trong. Văn Duệ đã được cứu sống, nhưng cậu vẫn không tỉnh lại. Chung A Thần lạnh lùng giật khóe môi, anh biết mà, trên đời này từ trước đến giờ không hề có sự công bằng.
Văn Duệ đã bị giám sát, chờ khi vết thương của hắn hồi phục liền áp giải hắn đến tòa án.
Nhật Đăng vẫn lẳng lặng nằm ở đó, không khóc không nháo, cũng sẽ không còn dịu dàng gọi A Thần nữa. Chung A Thần đi từng bước cà nhắc sang. Anh bò lên trên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng."Nhật Đăng, em đã 20 tuổi rồi đó." Trên gò má của cậu có một vết bầm nhẹ, giờ đã kết vảy, nhưng nó không làm ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp tinh xảo của cậu, anh nói:
"Vốn là đợi em về rồi, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em."
Đôi môi cậu không chút khí sắc, hàng mi dài vô lực rũ xuống. Đầu ngón tay anh chạm vào khuôn mặt của cậu, lan tỏa một chút ôn nhu khác thường:
"Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau chúc mừng sinh nhật nhé, em đợi anh, tối nay anh sẽ quay lại." Chung A Thần thấp giọng cười:
"Anh nghe rồi, em đồng ý rồi phải không."
Nhưng hai mắt Nhật Đăng vẫn nhắm lại, không hề lên tiếng. Mùa đông lạnh giá, chiếc lá cuối cùng bên ngoài cửa sổ bị tuyết đè nát.
Chung A Thần đắp kín mền lại cho Nhật Đăng, mang theo một cái túi lớn chuẩn bị đi ra ngoài.
Bà nội Chung đã khóc cả một ngày, bà cụ kìm nén nước mắt, cứ luôn khăng khăng rằng mình đang rất sợ hãi, muốn đi tìm bé A Thần.Lúc Chung A Thần bước ra ngoài cửa thì nhìn thấy bà cụ đang khóc rất thảm thương. Tóc của bà đã không còn nhìn thấy sắc đen nào nữa.
Bà cụ yếu ớt, còn chưa cao đến lồng ngực của anh.Hai chị em đang dìu bà nội Chung sợ hãi nhìn vào Chung A Thần không nói tiếng nào, bà cụ còn ôm lấy cánh tay của Chung A Thần khóc lóc, trong lúc nhất thời họ không biết nên làm thế nào mới tốt. Chàng trai tên Tiểu Khang lên tiếng:
![](https://img.wattpad.com/cover/359759008-288-k340524.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[JoongDunk] Bệnh Yêu
Historia CortaNguyên tác: Đằng La Vi Chi Chuyển ver từ tiểu thuyết : Bệnh Yêu Fic có đôi lúc sai mong mng sẽ bỏ qua ạaaa❤️