Chương 24: Âm thầm đánh giá

73 5 0
                                    

Tên này đang làm cái gì vậy?

Tự nhiên lại tán tỉnh cậu?! Bên trong rõ ràng còn một người kìa.

Lý Đế Nỗ bắt lấy bàn tay hư đốn của La Tại Dân, "Anh lại muốn làm gì?"

Ánh mắt La Tại Dân lười nhác di dời đến bàn tay đang nắm tay anh của Lý Đế Nỗ, lại ngó qua, nhìn vào mắt cậu, mặt không biểu cảm nói: "Đau."

Hoàn toàn theo bản năng, Lý Đế Nỗ cảm thấy mình không đúng, lập tức buông tay La Tại Dân ra, há miệng thở dốc, hai tiếng "xin lỗi" suýt nói ra thì cậu đột nhiên phản ứng lại.

Không đúng nha, rõ ràng người này đùa bỡn cậu trước, dựa vào đâu mà cậu phải xin lỗi.

La Tại Dân quá thích kiểu trêu chọc cho Lý Đế Nỗ phát tức này, sau đó ranh giới đạo đức sẽ trói buộc cậu không được nổi bão. Giống như chú hổ con hung dữ, hơi trêu chọc đã tức giận đến bùng nổ, dùng một cái lồng sắt tinh xảo nhốt nó lại, nhìn nó ở trong lồng phát cuồng nhưng không tấn công người khác. Như vậy sẽ có hai hậu quả, hoặc là thuần phục được nó, hoặc là nó bị nó ăn tươi nuốt sống.

Đương nhiên, La Tại Dân tự tin kiêu ngạo chỉ cho phép khả năng trước xảy ra.

"Cậu nói xem, có phải chúng ta rất có duyên không?" - La Tại Dân xoa xoa chỗ vừa nãy bị Lý Đế Nỗ nắm: "Sao lại vừa vặn thành hàng xóm rồi? Nói trước nha, tôi thật sự không biết cậu sống ở đây." - Lướt qua bờ vai Lý Đế Nỗ, La Tại Dân nhìn nhìn nhà cậu, "Ở một mình?"

Lý Đế Nỗ cũng không trả lời vấn đề của anh, nghiêng người sang trái chặn tầm mắt La Tại Dân.

Xem ra đúng là ở một mình rồi. La Tại Dân cười cười, "Tôi cũng ở một mình đó."

"Cho nên, lúc nào anh muốn mang người về là liền mang?" - Lý Đế Nỗ không biểu cảm nhìn anh, ngữ khí đầy trào phúng.

"Nghe cậu nói này, tôi mang ai về còn phải xin phép cậu sao?" - La Tại Dân cười như cũ, Lý Đế Nỗ bị lời này của anh làm cho nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì. Cậu cũng cảm thấy kì quái, mình ở chỗ này so đo làm gì không biết, vì sao lại tức giận như vậy. So với người khác, cậu đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của La Tại Dân, đã biết sớm, thấy nhiều thì không nên trách, anh ta lạm giao thì liên quan gì đến mình.

Bất luận lý do gì thì cũng không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh ta.

Thấy Lý Đế Nỗ không nói lời nào, La Tại Dân tiếp tục nói, "Cho nên...nếu cậu nghe được âm thanh không nên nghe nào đó, thì đừng kinh ngạc nhé." - Anh vén lọn tóc rơi trước mặt ra sau tai, "Nhưng phòng ở đây, chắc hẳn cách âm không tồi."

Ngực Lý Đế Nỗ hít sâu một hơi, càng khó chịu, sắc mặt cậu trầm xuống, "Nếu để tôi nghe được, tôi sẽ dọn đi ngay lập tức."

"Dọn đi đâu?" - La Tại Dân nhướng mi nhìn cậu, thanh âm mềm mại, trên mặt mang ý cười, "Dọn đến nhà tôi này."

Vô sỉ.

Trên mặt Lý Đế Nỗ lại lộ ra biểu tình chán ghét, bỗng nhìn đến cánh cửa phía sau La Tại Dân được hé ra một chút, một cái đầu đang ló ra nhìn lén, chính là thằng nhóc vừa vào nhà. Mày cậu nhíu càng chặt, lấy khẩu trang từ túi áo ra, chuẩn bị xoay người rời đi.

Ăn cơm xong sẽ gọi luôn cho Tiểu Lạc, bảo hắn gọi cho công ty chuyển nhà, dọn đi ngay hôm nay, dọn suốt đêm cũng được.

Ai ngờ vừa bước một bước, cậu đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau, ôm rất chặt, không thể di chuyển được. Lý Đế Nỗ không hiểu gì, xoay người lại, thế nhưng lại là thằng nhóc mặc đồng phục xanh lục đậm kia. (Chứ anh mong chờ gì =))))))

"Cậu, cậu làm gì vậy?"

La Chí Thành ngẩng đầu lên, cười hì hì nhìn Lý Đế Nỗ, "Anh Đế Nỗ! Em rất thích anh! Em là fan trung thành của anh đó! Anh đừng đi, ký tên cho em đã!"

Cái quỷ gì thế này?

Không riêng gì Lý Đế Nỗ, La Tại Dân cũng không hiểu nổi thằng nhóc này muốn làm gì.

"Không phải...cậu buông tôi ra trước đã." - Lý Đế Nỗ vất vả kéo cánh tay La Chí Thành, lại sợ dùng sức mạnh quá làm đau người ta. "Cậu mau buông ra."

"Không! Anh Đế Nỗ, anh muốn đi đâu?"

Thằng nhóc này, cứ "anh Đế Nỗ, anh Đế Nỗ", gọi đến là trôi chảy. La Tại Dân trợn trắn mắt, đi lên túm chặt cánh tay La Chí Thành, "Mày nháo cái gì vậy?"

Dù anh trai ra mặt La Chí Thành vẫn không nghe theo, ôm chặt Lý Đế Nỗ không cho đi, "Anh nói đi chứ."

"Ăn cơm, tôi đi ăn cơm." - Cuối cùng Lý Đế Nỗ vẫn phải duy trì phong độ của minh tinh, "Cậu có thể buông tôi ra không?"

Mắt La Chí Thành đột nhiên sáng ngời, "Thật không? Thế thì tới nhà em ăn đi, anh trai em đang chuẩn bị làm cơm đấy."

Anh trai?

Lý Đế Nỗ bừng tỉnh, nhìn La Tại Dân, La Tại Dân trực tiếp đạp một phát vào chân La Chí Thành, "Cmn, ai nói anh phải nấu cơm?" - Thằng nhóc con này tinh ranh thật, còn dám bán cả anh trai.

"Ai ui." - La Chí Thành mặt đầy ủy khuất, chạy tới sau lưng Lý Đế Nỗ trốn, cánh tay vẫn nắm chặt áo cậu không chịu buông. Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân còn muốn đánh cái nữa, không nhịn được, theo bản năng ngăn La Tại Dân, "Đừng đánh cậu ấy nữa."

Chuyện khỉ gió gì thế này? La Tại Dân buồn bực, "Tôi đánh em tôi thì liên quan gì đến cậu?"

"Là em anh thật à..." - Lý Đế Nỗ lầm bầm, quay đầu nhìn thằng nhóc kia, khỏi phải nói, mặt mũi đúng là giống nhau. Lòng Lý Đế Nỗ thoải mái hơn nhiều, khuôn mặt cáu kỉnh ban nãy tự nhiên hòa hoãn hẳn đi.

Lửa giận ban nãy đã tiêu tan, nhưng cảm giác áy náy lại vọt ra. Vừa rồi cậu còn chưa hiểu rõ đã nhận định em trai nhỏ này là tình nhân của anh ta, hiểu lầm này hoàn toàn do thành kiến từ trước. Lý Đế Nỗ nhìn La Tại Dân, mày anh hơi nhăn lại, có vẻ không vui.

"Anh Đế Nỗ, tới nhà em ăn cơm đi." - La Chí Thành nhân cơ hội lại bắt đầu tiến công.

"La Chí Thành, mày hào hứng cái gì, đói đòn hả?"

"Đừng đánh, đừng đánh, đều là người một nhà." - Lý Đế Nỗ cứ như gà mẹ che chở cho gà con trước móng vuốt của diều hâu, bất đắc dĩ mà khuyên giải.

"Ai với ai là người một nhà? Cậu với tôi hả?" - La Tại Dân nhướng mày, tươi cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, bản tính ác liệt lộ rõ không che giấu. Anh lười phải nhiều lời với hai người kia, "Được, La Chí Thành, anh xem hôm nay mày muốn chơi anh mày kiểu gì." - Nói xong quay người, một chân đá văng cửa, đi vào nhà.

Thấy anh trai đi vào, La Chí Thành cũng buông Lý Đế Nỗ ra, chắp hai tay cầu xin, "Anh Đế Nỗ, em thật sự rất thích anh, anh diễn cái, cái gì mà... Dương Vị, còn cả Phùng Tử Minh, em đều thích hết." - La Chí Thành vừa nói, vừa mặc niệm trong lòng, ngàn vạn lần đừng nói sai, nãy phải hỏi từ mấy bạn nữ trong lớp đó.

Lý Đế Nỗ nhìn chằm chằm cậu nhóc này, thầm nghĩ, chẳng lẽ là fan mình thật? Suy nghĩ một chút, La Tại Dân trong fandom là fan họa sĩ nổi danh, em trai là fan cũng hợp lý.

Cứ như vậy, đại minh tinh Lý Đế Nỗ ngây thơ lương thiện bị một tên fan giả nhỏ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa tới ổ sói của tên fan giả lớn.

La Tại Dân đang ngồi trên sô pha phòng khác, Lý Đế Nỗ trước sau đều cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào không đúng. La Chí Thành đầu tiên cợt nhả ngồi cạnh cậu, cứ như điều tra hộ khẩu mà hỏi cậu cả đống vấn đề.

"Anh Đế Nỗ, anh có anh trai sao? Nhà anh có mấy người?"

"Anh trai anh làm nghề gì? Ba anh nữa?"

"Mẹ anh thì sao? Tình cảm vợ chồng của hai người tốt chứ?"

"Bao lâu thì anh về nhà một lần?"

"Anh đã từng yêu đương chưa?"

"Anh..." - La Chí Thành đang muốn hỏi tiếp thì cổ áo đột nhiên bị xách lên, quay đầu nhìn, chính là anh trai ruột đang cười lạnh lẽo.

"Mày lăn ra đây với anh."

"Dạ." - La Chí Thành hậm hực hé miệng, ngã lộn nhào từ trên sô pha xuống, cười hì hì với Lý Đế Nỗ, đi theo La Tại Dân vào phòng bếp.

"Nói đi." - La Tại Dân cúi nhìn chiếc tủ mới tinh, tìm nửa ngày mới thấy một cái nồi nhỏ với thìa, "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

"Không làm gì nha." - La Chí Thành vo ve trả lời, hai tay chà xát, cũng ngồi xổm xuống giống anh trai, ho khan một tiếng, cẩn thận nói, "Cái kia...anh, em cảm thấy anh giống như, giống như rất thích anh Đế Nỗ, nên em muốn hỏi thăm giúp anh..." C- òn chưa nói xong đã bị La Tại Dân dùng thìa hung hăng gõ vào trán, "Ai bảo mày là anh thích cậu ấy?"

La Chí Thành tủi thân xoa xoa đầu, "Là...em cảm thấy thế...anh vẽ nhiều tranh về anh ấy như vậy, hơn nữa, nãy anh ấy hiểu lầm anh, anh cũng không tức giận..."

Vừa dứt lời liền nghe thấy La Tại Dân cười lạnh, anh đứng lên.

"Chính vì không thích nên anh mày mới lười giải thích."

"Vậy anh việc gì phải sợ em gán ghép?" - La Chí Thành cũng đứng lên theo, "Nếu anh không thích anh ấy, em thất bại cũng có gì quan trọng đâu?"

Đúng thật là...La Tại Dân bỗng chốc không thể phản bác lời nói của tên nhóc này, anh khó chịu nhìn nó, nhéo nhéo cổ áo đồng phục của La Chí Thành, "Mày bớt gán ghép đi, anh tuyệt đối không thích cậu ấy đâu."

La Chí Thành cười hắc hắc, lập tức bày ra bộ mặt xin tha, nắm nắm tay anh, "Em biết rồi, không gán ghép, không gán ghép." - Nói xong liền túm quai cặp sách bước ra ngoài, lí nhí nói một câu, "Anh không cần tự lập flag* đâu anh ơi."

(* Lập flag giống như kiểu đặt ra một mục tiêu để tự mình khiêu chiến, thử sức ý.)

Sau đó vì bảo vệ mạng sống mà chạy té khói.

Gần đây đúng là đối xử quá nhân từ với nó rồi, ba ngày không đánh là muốn lật ngói lên nóc nhà ngồi. La Tại Dân thấp giọng mắng một cậu, chân đá vào cánh cửa tủ bát.

Lý Đế Nỗ một mình ngồi trên sô pha, vừa xấu hổ, vừa nhàm chán, chỉ có thể quay đầu ngắm nhìn ngôi nhà. Tầng này chỉ có hai căn hộ, một căn phía đông, một căn phía tây, bố cục gần như là giống nhau. Nhưng La Tại Dân xuất thân từ nghệ thuật, nên hiển nhiên cách trang hoàng là bất đồng, căn nhà tràn ngập phong cách cá nhân của anh. Bối cảnh là hai màu đen trắng, xen vào ít sắc đỏ không có quy luật, không hoàn toàn lãnh đạm, cũng không thiếu đi sự nhiệt huyết.

"Anh Đế Nỗ..."

Thanh âm La Chí Thành đột nhiên xuất hiện, dọa Lý Đế Nỗ suýt nhảy dựng, quay lại nhìn đã thấy một cái đầu ghé vào sô pha, đôi mắt nhìn cậu, gương mặt tươi cười đáng yêu.

Nói thật thì khi La Chí Thành cười rộ lên giống La Tại Dân như đúc, Lý Đế Nỗ có thể muốn tìm những nét tương đồng trên gương mặt họ.

Nếu La Tại Dân cười với cậu như vậy, gọi cậu là...

"Anh Đế Nỗ?"

[CHUYỂN VER] Anh chỉ thích hình tượng của emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ