13

114 12 3
                                    

Yujin hàng ngày cứ đi tập nhảy chuẩn bị cho cuộc thi đến tối muộn mới về đến nhà. Vừa bước vào trong thấy mẹ đang đứng nấu cơm cậu vẫn chào hỏi mẹ là lẽ thường tình rồi đi thẳng vào phòng không nói năng gì nữa. Kể từ ngày diễn ra bữa cơm trưa hôm đó, hai mẹ con tuyệt nhiên không trò chuyện gì với nhau, mẹ cũng không sai Yujin làm cái này cái kia cho bà nữa mà đều tự làm một mình. Cậu cũng dần phát hiện ra thái độ của mẹ nên luôn cố gắng làm trước các công việc mà mình hay được mẹ sai bảo mọi khi mong bà không vất vả. Yujin cũng muốn nói chuyện rõ ràng với mẹ một lần vì cậu không muốn mối quan hệ của hai mẹ con lại căng thẳng như thế. Dù mẹ có là người sai thì mẹ vẫn là mẹ của cậu, là người sinh ra và nuôi nấng cậu lớn khôn.

Đi tập về nên cậu mất nhiều sức, đội nhảy đã gần như tập gần năm tiếng không ngừng nghỉ trong buổi chiều nay nên Yujin cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cậu kéo người xuống khỏi giường một cách nặng nhọc đi ra tủ lạnh lấy thứ gì mát mát để uống cho lại sức thì thấy mẹ đang đứng thái hành tây để làm món xào cho bữa tối. Tiếng thái hành bỗng nhiên không đều nữa, một tiếng rít ở miệng cùng tiếng dao lẻng kẻo trên thớt làm Yujin vội quay đầu nhìn. Cậu chạy tới nắm lấy tay mẹ đưa lên xem. Mẹ cậu cắt vào tay rồi. Yujin đưa mẹ ra ghế rồi chạy đi lấy hộp y tế trong phòng băng bó vết thương cho mẹ. Cả suốt quá trình không ai nói gì với nhau, chỉ có ánh mắt trìu mến xen lẫn chút tội lỗi của mẹ đang nhìn con trai nhẹ nhàng băng bó cho mình.

"Mẹ cứ ngồi đấy đi. Để con làm nốt cho"

Cậu để mẹ ngồi đó rồi vào nấu nốt món xào đang dang dở. Nhìn vào lượng đồ ăn là cậu biết hôm nay bố Sung đi liên hoan với bạn còn Hanbin lại bận việc  công ty nên chỉ có hai mẹ con cậu ăn tối thôi. Yujin vẫn thói quen cũ là chỉ ăn đồ ăn kèm cùng bát canh tương đậu cho xong bữa rồi đứng lên rửa bát của mình vừa ăn rồi đi vào phòng. Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn học, cậu thấy trên bàn là một tờ giấy được gấp làm ba. Yujin mở ra thì bên trong là một bức thư cùng dòng chữ nắn nót, ngăn ngắn, thẳng tắp.

"Mẹ ước gì mình có thể đối diện trực tiếp để nói với con điều này. Mẹ biết mình không phải là người mẹ tốt và chưa bao giờ là tốt với con. Dù bao nhiêu lời biện minh rằng mẹ ghét con vì con giống người  chồng quá cố tệ bạc của mẹ, rằng mẹ ghét con vì con sinh ra như một sao chổi trong cuộc đời mẹ thì mẹ vẫn là người sai ngay từ đầu. Mẹ xin lỗi vì không quan tâm đến cảm nhận của con, mẹ chỉ biết lo cho bản thân mình mà không lo nghĩ đến con trai của mẹ. Mẹ đã cưng chiều con trai của chồng hơn vì mẹ không muốn bị mang tiếng dì ghẻ con chồng rồi quên mất đi mình bị mang tiếng là người mẹ vô tâm với chính con ruột của mình. Câu nói "mẹ cũng là lần đầu làm mẹ" nó không phù hợp với mẹ chút nào vì lần nào mẹ cũng là người mang cho con những vết thương lòng mà có lẽ mẹ xin lỗi con bao lần đi chăng nữa con cũng sẽ mang theo vết sẹo đấy cả đời. Lời nói này dù mẹ biết con đã chờ đợi nó suốt 17 năm rồi dẫu có phần chán ghét nhưng mẹ vẫn muốn nói với con rằng mẹ xin lỗi và yêu con, mẹ yêu con rất nhiều, con trai yêu của mẹ"

Yujin cứ ôm bức thư trong lòng mà nức nở không thành tiếng. Mẹ đúng là người mẹ tồi tệ nhất trên đời mà cậu từng biết khi đến cả lời xin lỗi vẫn làm cậu đau đến nhói lòng như bây giờ. Cậu hiểu rõ những gì mẹ làm tất cả là vì bản thân mẹ để bà trở thành một người hoàn hảo nhưng lại xuất hiện một sao chổi là cậu ngáng ngang đường của bà. Dù rất nhiều lần cậu muốn bỏ mẹ đi thật xa để không bao giờ thấy mặt mẹ nữa thì lại nhớ ra rằng trên đời này chỉ có mẹ là người thân duy nhất cho cậu chỗ ăn chỗ ở tuy không đầy đủ tươm tất nhưng vẫn nuôi cậu thành người như bây giờ. Tính cách con người cậu có phần méo mó khi lớn lên do mẹ là phần nhiều. Vì mẹ vẫn là mẹ dù mẹ có sai vẫn là mẹ. Cậu chọn cách tha thứ cho mẹ, chấp nhận những lời yêu thương của mẹ đó là con thương mẹ, trân quý mẹ hơn bất cứ điều gì trên đời.

Gyujin - Mê muội ( Vì Anh )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ