Diệp Cẩn Ngôn thực sự là một người nghiện công việc, hoặc có thể anh muốn rút ngắn thời hạn ba năm mà anh đã thỏa thuận với các nhà đầu tư. Anh thực sự cần phải nhanh chóng rời Tạ gia, nếu không anh và Chu Tỏa Tỏa sẽ luôn bị Tạ gia đeo bám.
"Kỳ hạn hạch toán giữa bọn họ và các công ty khác trên thị trường là bao lâu?" Trên đường đến công ty cung cấp nguyên liệu, Diệp Cẩn Ngôn bực bội lật xem thông tin trong tay: "Nội dung quá rườm rà, từ giờ trở đi chỉ nên trích ra báo cáo những phần cần thiết"
Tạ Hoành Tổ vội vàng lật qua bản dự phòng trong tay “Có loại có kỳ hạn nửa năm, có loại thì một năm…”
"Vậy tại sao năm ngoái lại ký với của chúng ta chỉ có nửa năm?"
"Tôi... tôi không biết."
“Năm nay chẳng phải đổi thanh toán quý thành năm sao, chẳng phải những vấn đề này trước đây đều đã được phát hiện và xử lý kịp thời rồi sao?”
"Đáng lẽ.. là đã được phát hiện nhưng lại chưa thương lượng..."
Từ "Tôi không biết" và "nên" Diệp Cẩn Ngôn lập tức phát điên " Hoành Tổ, sau này khi tôi hỏi cậu, thì đừng cho tôi những câu trả lời không chắc chắn như vậy, cậu có hiểu không? Hãy đặt mình vào vị trí của tôi và suy nghĩ về điều đó. Nếu cậu là tôi và những người bên dưới truyền đạt thông tin không chắc chắn cho cậu, liệu quyết định của cậu có còn chính xác không?
Tạ Hoành Tổ không ngừng gật đầu không nói gì, trong lòng có chút bất an.
Chu Tỏa Tỏa chắc chắn sẽ gọi điện thoại vào lúc sáu giờ mỗi ngày, nhắc Diệp Cẩn Ngôn không được uống rượu, họ giống như một cặp vợ chồng bình thường, cô yêu cầu anh trở về khách sạn gọi lại cho cô để cô kiểm tra xem anh có uống rượu hay không.
“Kiểm tra thế nào?” Trên đường Diệp Cẩn Ngôn trở về khách sạn, Tạ Hoành Tổ đã hẹn ăn tối với nhà cung cấp, anh nhìn điện thoại mỉm cười hỏi: “Có lẽ nào em có thể bò dọc theo đường dây điện thoại và ngửi thử.” ?"
"Anh nghĩ rằng em không thể sao?"
"Anh không nghĩ là em có thể!"
"Đừng ép em, nếu em đột nhiên nhảy dù xuống khách sạn của anh, thì anh xong đời rồi !"
"Anh xong đời thế nào?" Anh trêu chọc cô và hỏi, "Em định làm gì? Ban ngày ban mặt em tính làm bậy à"
"Anh..." Chu Tỏa Tỏa tức giận giậm chân, "Diệp Cẩn Ngôn, em cảm thấy sao anh có chút xấu xa!"
《蔫儿坏 : nghĩa gốc ý nói là người có lòng dạ xấu, bây giờ kiểu dạng như tiếng lóng nghĩa giống kiểu nói giỡn. Cho nên mình dịch là có chút xấu xa.》"Xấu xa? Không hề. Anh không làm việc xấu sau lưng em mà!" Vừa nói, anh vừa tới cửa khách sạn, cố ý nói vào điện thoại “Nói thật là, bên phía nhà cung cấp vật liệu có sắp xếp một bữa tối để xã giao, còn có hát KTV”
"Anh có thể ăn tối, nhưng anh không thể đi KTV!"
“Tại sao?” Anh cười khúc khích trong điện thoại.
"Còn không biết anh đi KTV sẽ làm gì, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh anh."
"Chu Tỏa Tỏa, em làm sao biết nhiều như vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh ấy đang ngủ say
FanficDiệp Cẩn Ngôn đang trên đường tiếp nhận tiếp nhận Tạ gia thì xảy ra tai nạn..... Tên gốc : 《沉睡的他》 Tác giả : 我选了六便士six