23. Thay đổi bản thân, làm lại cuộc đời

71 4 0
                                    

Sau khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, khi mọi người trở lại làm việc như bình thường, số người trong viện điều dưỡng có thể nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôm đột nhiên giảm đi, bao gồm cả Đới Khiêm và Phạm Kim Cang. Cũng là bởi vì Tạ Gia Nhân không đến thăm vào dịp Tết Nguyên Đán nên bà ta thực sự không biết anh đã chuyển đi đâu.

Ban giám đốc chắc chắn đã hỏi Phạm Kim Cang, họ cũng nhanh chóng tìm ra nơi này vào một buổi sáng u ám, khi đó Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi một mình trên ban công ngơ ngác nhìn đàn ông, phụ nữ và trẻ em ra vào ngoài sân. Hầu hết họ đều có biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt, khiến anh không khỏi cảm thấy buồn bã, dù có người ở bên cạnh nhưng anh cũng mơ hồ cảm thấy mình như vậy.

"Duk duk duk..." Ngụy Phong và lão Ngưu gõ cửa, rồi hai người hộ lý đi vào theo, trên tay cầm những túi lớn nhỏ đựng lời chia buồn và hoa quả.

"Lao Diệp, chúng tôi đến đây để thăm anh!" Lão Ngưu bước đến phía trước với nụ cười trên khuôn mặt  "Tìm chỗ của anh thật sự rất khó, tôi thậm chí không thể hỏi được gì ở Đới Khiêm hay Thư ký Phạm, vì vậy chúng tôi đã phải tìm kiếm xung quanh rất lâu, nơi này thật khó tìm.

Diệp Cẩn Ngôn vẫn im lặng.

Ngụy Phong nhìn thấy thái độ của anh lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Diệp Cẩn Ngôn cười, xoay ghế nói: "Gây phiền phức cho hai vị ông chủ rồi, hai người có nhiều việc như vậy, còn phải tốn nhiều công sức từ nơi xa xôi như vậy để tìm gặp tôi!"

Lão Ngưu chắp tay trước mặt, trên mặt nở nụ cười: "Nhìn anh nói xem, chúng ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm, đến thăm anh không phải là điều nên làm sao!" Vừa nói ông ta vừa tiến lên phía trước mấy bước, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh.  " Anh hồi phục thế nào rồi? Nghe nói anh không thể chịu được đả kích."

Diệp Cẩn Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười "Tôi muốn cảm ơn hai vị Hắc Bạch Vô Thường" vừa nói lời này, anh liếc nhìn hai người đầy hàm ý " Ở  Quỷ Môn Quan đã thả tôi đi!"

“Còn nói đùa giỏi như vậy!” Lão Ngưu muốn hóa giải nỗi xấu hổ khi bị anh nhìn chằm chằm, chỉ vào quà do hộ lý mang đến nói: “Đến đây không thể trắng tay được, đều là đồ bổ sung tốt, tôi nghĩ anh có thể sử dụng chúng!"

Ngụy Phong cũng nói lại: "Lão Diệp, Ngưu tổng cùng những lãnh đạo khác đặc biệt quan tâm đến anh. Chúng ta đều muốn cùng nhau đến, nhưng sợ người đến quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của anh, nên hai người chúng tôi đại diện đến đây!

"Vậy thì tôi phải cảm ơn sự quan tâm của mọi người rồi!" Lời nói hôm nay của Diệp Cẩn Ngôn hoàn toàn khác với lần trước, thậm chí còn mang theo một chút địch ý "Hai người có thể quay trở về báo lại cho mọi người biết rằng tôi đang hồi phục rất tốt, cuối tháng tôi có thể xuất viện ”.

Lão Ngưu và Ngụy Phong nhìn nhau, sau đó mỉm cười nói: "Lão Diệp, chúng ta quen như vậy, cho nên tôi sẽ nói thẳng một số chuyện. Lần này anh vô tình gặp phải tai nạn này, làm gián đoạn cuộc hợp tác của anh và Tạ gia, tôi nghĩ đây là ý trời…”

"Ý anh là gì? Ý trời là gì?" Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời ông ta "Ý anh là ý trời khiến tôi bị đâm vào đầu và tim à?"

"Xem anh đang nói cái gì vậy!" Lão Ngưu vẻ mặt không vui "Anh nói như thể chúng tôi muốn anh xảy ra bất trắc vậy, để tôi nói xong đã!"

Anh ấy đang ngủ sayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ