9

383 18 0
                                    

Sau một ngày gặp hết người này, người kia, hỏi đủ thứ chuyện trên đời, Vương Sở Khâm cuối cùng cũng có cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay hắn về tuyển, chủ yếu là đi chào hỏi mọi người, dù sao sau vụ tai nạn ấy, ai cũng đều lo lắng cho hắn, thấy hắn hồi phục sau mấy tháng, mọi người cũng bớt vui mừng khôn xiết, ngày mai hắn mới rớ tới được cây vợt và tiểu bạch cầu.

"Anh Sở Khâm" – là Hy Nguyệt

"Con gái thì không nên ở lại đây quá khuya, mau về ký túc xá đi"

"Em vừa tập xong, ngồi nghỉ một lát rồi về"

Không gian lại trở nên yên tĩnh, Vương Sở Khâm nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng cũng không sáng lắm, bị một lớp màn mây mỏng che đi nhưng vẫn đủ chiếu sáng cả 1 vùng trời. Vương Sở Khâm không có thói quen nhìn trời nhìn đất, khi cần xả stress, hắn sẽ chơi bi-a với Lưu Đinh Thạc và Tiết Phi, khi cần phải suy nghĩ về thứ gì đó hắn sẽ đi lần tràn hạt nhưng từ khi bị tai nạn đến nay, lâu lâu hắn sẽ nhìn lên bầu trời, nhất là vào ban đêm, mặc dù nhiều lúc đến sao còn không thấy nhưng hắn cứ như vậy nhìn rất lâu.

"Vẫn cảm thấy thiếu gì đấy..." – hắn nói thầm trong miệng

"Giải đấu sắp tới, anh sẽ tham gia 2 nội dung ạ?" – Hy Nguyệt lấy hết can đảm bắt chuyện

"Ah, uh, có thể sẽ tham gia 2 nội dung nhưng cũng chưa biết, ngày mai bắt đầu tập luyện lại mới có thể đưa ra quyết định"

"Em cũng đăng ký tham gia 2 nội dung, bản thân sẽ có thêm kinh nghiệm"

"Á Quân hai giải gần nhât của WTT thì cũng khá lắm đấy" – Vương Sở Khâm quay sang nói

"Ôi, chuyện này anh cũng biết ạ?" – Hy Nguyêt cảm thấy tối nay ở lại Cục giờ này thật không uổng phí

"Lúc nãy, tôi nán lại xem bảng thành tích, có thấy tên cô trên đó, tiếp tục cố gắng"

Người hâm mộ thường đùa rằng, nam đức của Vương Sở Khâm đã ở mức thượng thừa, còn bảo nếu hắn mà mở lớp chắc chắn sẽ đắt như tôm tươi. Hắn cũng không phải thần thánh phương nào, chỉ là hắn luôn rạch ròi như vậy, đối với những người không thân thiết, hắn sẽ tạo ra một khoảng cách nhất định, và đương nhiên sẽ thiên vị hơn đối với các đồng đội trong tuyển, Hy Nguyệt dù sao cũng nằm trong lứa tập trung phát triển đợt này, quan tâm một chút cũng sẽ giúp hắn có thể hỗ trợ cô, ít nhất là về mặt kỹ thuật cũng như kinh nghiệm chinh chiến.

"Hy Nguyệt, cậu không định về ah?" – là giọng của Khoái Mạn

"Anh Đầu còn ở đây hả?" – Lâm Thi Đống chạy nhanh về phía Vương Sở Khâm

Vương Sở Khâm đứng dậy nhìn thằng em thân thiết của mình với nụ cười không thể tươi hơn, ngoài Hoàng Hữu Chính, đây là thằng em mà hắn quan tâm nhất, chẳng có lý do gì cả, chỉ là có tụi nó bên cạnh, hắn như thấy bản thân của mình lúc trước, hai đứa cũng rất nghe lời, vậy nên sẽ đặc biệt quan tâm. Nhìn thằng em xong, Vương Sở Khâm liếc sang thì thấy Tôn Dĩnh Sa đang đứng cạnh Khoái Mạn, chậc, như cục bông vậy mà lại là top 1 bảng nữ sao? Mà tại sao hắn lại không có ấn tượng gì nhỉ? Có mất trí nhớ chắc cũng không quên đi chỉ có một người chứ? Đùa ah? Hắn đâu có đóng phim.

Tôn Dĩnh Sa đã đứng đó nhìn Vương Sở Khâm và Hy Nguyệt từ lúc câu nói đầu tiên được thốt ra, cô cũng không hiểu tại sao mình lại đứng đây, tại sao không trực tiếp bước qua, dù sao hiện tại với hắn hay với cô, thân phận của hai người cũng không như trước, hắn có nhớ cô là ai đâu? Ghen cho ai xem chứ? Nhưng cô vẫn đứng đó, nhìn Vương Sở Khâm một cách chậm rãi, cả ngày hôm nay cô cắm đầu vào tập luyện, buổi sáng cô bình thản vậy thôi chứ trong tâm thì rối như tơ vò, người này năm tháng trước còn cùng cô đạt HCV OLP đó, còn cùng nhau làm đủ thứ chuyện trên đời, sao hiện tại lại là hai người xa lạ chứ.

"Sao em cứ nhìn ra cửa sổ thế?" – Vương Sở Khâm thắc mắc

"Vì em có một ngày tuyệt vời, nhất là lúc nhìn ra ngoài cửa sổ" – Tôn Dĩnh Sa khẽ cười đáp lại hắn

Khoái Mạn cũng ở cạnh Tôn Dĩnh Sa đủ lâu để hiểu chị Sa của mình đang cảm thấy thế nào, Hy Nguyệt dù sao cũng chưa làm gì quá phận nên cả đội cũng không thể giữ người, ra mặt dùm Tôn Dĩnh Sa, hiện Vương Sở Khâm còn mất trí nhớ nên ai nấy đều giữ cho mình một cái đầu lạnh, tránh xảy ra những việc ngoài tầm kiểm soát. Cô với Hy Nguyệt cũng tính là thân thiết, đội đang phát triển cả hai cho hạn mục đôi nữ nên cô cất giọng gọi để tình trạng này không kéo dài thêm.

Nhìn thấy ánh mắt của Tôn Dĩnh Sa nhìn mình, Vương Sở Khâm chợt thấy ngứa ngáy, hắn cảm thấy như mình vừa làm gì đó sai trái vậy nhưng hắn chỉ là nói chuyện với đồng đội thôi mà, tại sao lại như đang lén lút sau lưng Tôn Dĩnh Sa vậy, khẽ nhíu mày, hắn quay sang nói chuyện tiếp với Lâm Thi Đống.

"Anh Đầu, thầy Tiêu bảo ngày mai sẽ luyện thêm đôi nam nữ khoảng 3 tiếng"

"Đôi nam nữ? Anh đánh với ai?" – Vương Sở Khâm mù mịt hỏi, trước giờ hắn chỉ tham gia đơn nam và đôi nam thôi mà

Lâm Thi Đống bị á khẩu, không biết phải nói gì thêm, anh Đầu ah, anh hỏi em câu khác được không?

"Vương Sở Khâm lão sư, nếu như anh khỏe lại rồi thì cũng nên lên mạng đọc một số thông tin về em chứ nhỉ?" – Tôn Dĩnh Sa lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trước mặt Vương Sở Khâm

Hắn bị giật mình bởi hành động của cô nên lùi ra sau hai bước, cô gái này sao thế nhỉ? Chưa kịp phản hồi lại thì hắn đã thấy Tôn Dĩnh Sa đi về phía ký túc xá nữ cùng Khoái Mạn, cả ngày hôm nay cứ đối diện với người đó là hắn như bị điểm huyệt, không thể cử động, cũng không thể nói câu gì ra hồn. Được rồi, trước khi ngủ, phải xem thử cái người tên Tôn Dĩnh Sa này là ai, Vương Sở Khâm nhìn về phía vô với ánh mắt quyết tâm.

.

[HOT SEARCH] – TÔN DĨNH SA

HOT SEARCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ