11

494 26 4
                                    

Nhìn anh Long cùng vợ chuẩn bị đồ ăn tối trong phòng bếp, còn 2 người con trai thì đang chơi đùa cũng bảo mẫu trong phòng ngủ, Vương Sở Khâm chợt thấy ganh tỵ, làm sao mà không ganh tỵ được chứ, đây cũng là ước mơ của hắn, hắn năm nay 28 tuổi rồi, cũng đã đến lúc tìm hạnh phúc cho mình và có riêng cho mình một gia đình nhỏ, bao năm qua chinh chiến vì lá cờ tổ quốc trên ngực trái cũng đã đến lúc dừng lại để nghĩ cho bản thân.

Sau bữa tối, chị dâu thì vào phòng dạy học cho hai bé, hắn cùng anh Long ra ngoài ban công trò chuyện.

"Cơ thể không còn chỗ nào khó chịu chứ?"

"Đã hoàn toàn bình phục rồi nhưng não bộ thì đang tiếp nhận quá nhiều thông tin, em sắp nổ não đến nơi"

"Anh nghe Hữu Chính nói nay em quay lại tập đôi nam nữ, sao? Cảm giác còn đó chứ?"

Hắn im lặng hồi lâu, ngập ngừng quay sang hỏi Mã Long

"Có phải em đã quên chuyện cần nhớ không?"

Mã Long nhìn thằng em trước mặt, anh cũng không biết nói như thế nào, anh đã hứa với Sa Sa, sẽ không kể cho Sở Khâm nghe chuyện của quá khứ, cô muốn tự bản thân cô kéo Sở Khâm quay về, mất bao lâu cũng được, muộn một chút cũng chẳng sao.

"Sở Khâm, chúng ta nên sống vì tương lai, không nên sống ở quá khứ, anh biết em có rất nhiều câu hỏi cần có câu trả lời nhưng cứ ép buộc bản thân thì cũng không phải cách tốt, sao em không thử sống một cuộc đời mới với một bắt đầu mới"

Chuyện của hai đứa nhỏ này, Mã Long chứng kiến từng chút một, từng thấy Sở Khâm đau khổ như thế nào khi bị tách đội, khi Sở Khâm kể anh nghe Sa Sa lại từ chối lời cầu hôn của mình. Anh cũng từng chứng kiến, áp lực ăn mòn nụ cười của Sa Sa như thế nào, chứng kiến Sa Sa trốn trong một góc ôm gối khóc nức nở cái đêm Sở Khâm gặp tai nạn để rồi bày ra biểu cảm là mình ổn trước mặt mọi người. Điều anh có thể làm là hướng Sở Khâm đi đúng đường mà Sa Sa muốn, anh thật sự không muốn hai đứa bỏ lỡ nhau, coi như đây là thử thách cuối cùng mà ông trời dành cho hai người vậy, chỉ là mong mọi thứ có thể nhẹ nhàng nhất có thể.

"Nhưng nếu không có quá khứ thì làm gì có tương lai hả anh?" – Vương Sở Khâm nặng nề nói

"Vậy em sẽ dừng lại mãi ở những trận thua hay là từ đó thay đổi để tương lai có những trận thắng?"

Vương Sở Khâm dường như đã có câu trả lời cho mình, chính hắn cũng nói với bác sĩ là hắn sẽ tạo ra những ký ức mới cơ mà, sao giờ hắn lại chùng bước thế này? Tôn Dĩnh Sa trước kia là ai cũng được, hiện tại là ai cũng được, người ta cũng đã gọi hắn một tiếng "đối tác", vậy thì hắn sẽ làm đối tác tốt của người ta vậy, cũng chẳng thiệt thòi gì, đối tác của hắn dù gì cũng là Số 1 thế giới bảng nữ, cũng đủ mặt mũi cho hắn rồi.

Trên đường về nhà, hắn có ghé ngang qua Cục thể thao do để quên một vài thứ, vừa bước vào hắn thấy Tôn Dĩnh Sa vẫn đang tập bóng cùng Huệ Trạch, chậc, đúng là chăm chỉ. Huệ Trạch đang lụm bóng thì thấy Vương Sở Khâm đứng ở cửa, cô nhanh chóng chào hỏi, đàn anh này của cô đúng là khí chất bất phàm, một thân LV đen đơn giản cũng đủ khí thế áp người.

"Anh Khâm"

Giọng nói của Huệ Trạch nhanh chóng thu hút được Tôn Dĩnh Sa, cô trả bóng về rổi buông vợt tiến về phía hắn hỏi vài câu

"Vương lão sư, để quên đồ sao?"

"Sao em biết?"

"Cái băng đeo đầu màu vàng chữ HOPE đỏ này không phải của anh thì còn của ai? – Tôn Dĩnh Sa chỉ lên bàn bóng bên cạnh

Vương Sở Khâm khẽ cười nhìn biểu cảm của Tôn Dĩnh Sa, mèo nhỏ tinh nghịch, tiến đến bàn bóng lấy đồ của mình, nhanh chóng nhét vào túi áo khoác rồi rời khỏi sân tập. Nhưng chưa kịp đi nửa đường, đã bị giọng nói của Tôn Dĩnh Sa cản lại

"Vương lão sư, tối rồi, anh đưa em vs Huệ Trạch về ký túc xá nhé"

"Ôi, chị Sa, không cần đâu ạ, em tự về được, em còn thu dọn mấy thứ nữa, hay là anh Khâm đưa chị Sa về giúp em nhé" – Huệ Trạch nhanh chóng từ chối

"Không sao, anh ấy đợi được, em dọn đồ đi" – Tôn Dĩnh Sa tự quyết định thay Vương Sở Khâm

Này này, hắn có quyền từ chối mà, sao lại đồng ý thay hắn thế kia, mèo con này đúng là nghịch ngợm, đâu ra cái quyền tự quyết vậy hả? Vương Sở Khâm tự nhủ, không được, phải từ chối

"Ký túc xác có 10p đi bộ thôi, trời còn đủ sáng, không thì chờ bác sĩ Lưu xuống ca về với hai người"

"Bác sĩ Lưu về rồi, chúng ta là đối tác, phải quan tâm lẫn nhau, đi thôi" – nói rồi Tôn Dĩnh Sa kéo tay áo của Vương Sở Khâm đi một mạch.

Huệ Trạch thấy vậy cũng thu dọn đồ nhanh rồi chạy theo hai người, cả đoạn đường cô không dám mở miệng nói tiếng nào, lúc này cô đã hiểu cảm giác của Hữu Chính mỗi khi ở cạnh Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa, áp bức nhưng lại rất dễ dung hòa. Huệ Trạch từng hỏi Hữu Chính, ví dụ hai người họ cãi nhau thì cậu sẽ đứng về phía ai, bản thân cô cũng suy nghĩ về câu hỏi của mình, dù sao cả cô và Hữu Chính đều là người của Đài Tiên Nông tuyển Bắc Kinh trước khi gia nhập tuyển 1 tuyển quốc gia, hai người họ nên là đứng về phía Vương Sở Khâm chứ nhỉ? Nhưng ở lâu cạnh họ, thì đứng về phía ai cũng chết nên là họ quyết định đứng giữa, không nên làm liều.

.

[HOT SEARCH] – TIỂU BẠCH VÀ TIỂU HỒNG XUẤT HIỆN CÙNG NHAU

[+500; -30] Trời ơi, đã bao lâu rồi tiểu Hồng và tiểu Bạch lại đi cạnh nhau thế này

[+700; -300] CP của tôi vẫn còn sống, tạ ơn đất trời

[+245; -29] Đồng đội đi cùng nhau thôi mà mấy người đã mất kiểm soát thế này ah?

[+398; -56] Ơ không phải Vương Sở Khâm hẹn hò cùng Trương Hy Nguyệt ah?

→ Lầu trên ơi, chuyện đó đã được xác thực là giả rồi mà *liếc*

HOT SEARCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ