Trận chung kết của Vương Sở Khâm diễn ra trước trận chung kết của Tôn Dĩnh Sa, nếu thuận lợi, cả hai sẽ cùng nhau nâng cúp chiến thắng, điều này khiến người hâm mộ mua vé trận chung kết hôm nay vô cùng hào hứng.
Đối thủ lần này của Vương Sở Khâm là Lâm Thi Đống còn đối thủ của Tôn Dĩnh Sa là Trương Hy Nguyệt, những trận đấu nội chiến luôn hấp dẫn hơn những trận khác. Đây không phải là lần đầu tiên Vương Sở Khâm gặp Lâm Thi Đống nhưng là lần đầu tiên Trương Hy Nguyệt trực chiến với Tôn Dĩnh Sa. Trận nào cũng có sức hút riêng, những người hâm mộ cũng đã trữ sẵn cho mình vài bình oxy để có thể trụ tới giây phút cuối cùng. Như đã nói cả hai người đều chỉ muốn tận hưởng trận đấu, đặc biệt là Vương Sở Khâm, cho nên đánh trận này, anh không đặt nặng thành tích cho bản thân lắm, bảng thành tích của anh cũng đủ sáng chói rồi.
Tôn Dĩnh Sa cũng nghĩ vậy tuy nhiên cô lại thay đổi suy nghĩ khi biết đối thủ của cô là Trương Hy Nguyệt, cũng nên trả thù một chút nhỉ, việc lên hot search lần trước, cô còn chưa bỏ qua đâu, vì không tồn tại nên càng phải đánh cho thật đã, không dễ đụng Tiểu Ma Vương và người của Tiểu Ma Vương lại càng không được đụng. Vì để cho tâm trạng được cân bằng, mặc dù cả hai ở cạnh phòng nhau nhưng không gặp nhau trực tiếp, trước kia cũng như vậy, chỉ có thể động viên nhau qua tin nhắn.
"Anh ơi, thi đấu tốt nhé"
"Em cũng vậy, Tiểu Đậu Bao"
"Cho dù thế nào, với em, anh là giỏi nhất, tuyệt vời nhất"
"Tiểu Đậu Bao, em cũng là giỏi nhất và tuyệt vời nhất"
Nhưng lần này lại khác, vì lời hứa kia, đến nhắn tin, cả hai cũng không làm, không phải họ không nhớ nhau nhưng cảm giác lúc này không như trước, ít nhất là với Vương Sở Khâm. Sau trận đấu ngày mai, hắn hiểu rõ dù kết quả thế nào, Tôn Dĩnh Sa cũng sẽ không chê hắn, không cần chiếc cúp kia, thành ý của hắn vẫn sẽ chạm đến trái tim của Tôn Dĩnh Sa.
Vì là đồng đội thi đấu cùng nhau trong thời gian dài, Vương Sở Khâm và Lâm Thi Đống khá hiểu nhau, trận đấu kéo dài vô cùng căng thẳng, người này có điểm thì sẽ mất điểm ngay sau đó. Trận chung kết đã kéo đến ván thứ 7, tỷ số đang là 3:3 chia đều cho cả hai, trong lúc nghỉ, Vương Sở Khâm chậm rãi uống nước, hắn đang sắp xếp lại chiến thuật mới cho mình, dằn co đủ rồi. Chỉ còn 30s nữa, cả hai sẽ quay lại bàn bóng, đánh set cuối cùng, khi chuẩn bị đứng lên, hắn nhìn thấy phía khán đài có một hình bóng quen thuộc, là Tôn Dĩnh Sa, chẳng phải cô nên ở ngoài khởi động sao, sau trận của anh là đến lượt cô thi đấu rồi.
Trên khán đài, Tôn Dĩnh Sa đứng đó nhìn Vương Sở Khâm, ra dấu cố lên, để giấu đi nụ cười, hắn đưa chai nước lên miệng một lần nữa, mặt trời trong tim hắn dường như lại chiếu sáng, thứ ánh sáng luôn khiến người ta chói mắt nhưng lại mang hơi ấm vô cùng dịu dàng, hắn tham lam giữ mặt trời đó cho riêng mình. Mèo nhỏ, chờ anh!
Quả bóng trắng chạm đất, những tiếng reo hò khắp nơi vang lên, có người khóc, có người vui mừng nhảy cẫng lên, có người hiện tại chỉ biết kêu gào tên hắn. Đúng vậy, Vương Sở Khâm đã dành chiến thắng, chiến thắng đầu tiên của hắn sau chu kỳ Olympic, sự trở lại mạnh mẽ của hắn sau biến cố kia. Hắn làm được rồi, hắn có thể nói rằng hắn vẫn yêu tiểu bạch cầu, nhờ tiểu bạch cầu, hắn gặp được Tôn Dĩnh Sa, mặt trời duy nhất của cuộc đời hắn.
Trong phòng nghỉ, Vương Sở Khâm chăm chú nhìn màn hình lớn, hắn cũng theo dõi trận đấu tiếp theo của Tôn Dĩnh Sa. Các thành viên của đội thì đang tập trung tại sân đấu, hắn cũng muốn ra đó xem trực tiếp nhưng hắn chỉ muốn một mình ngồi đây, vừa xem vừa suy nghĩ, lát nữa sẽ thú vị lắm đây, hắn bất giác nở nụ cười làm Lâm Thi Đống rùng mình.
"Anh xem, anh Khâm đáng sợ quá" – Lâm Thi Đống kéo tay Tiết Phi
"Có gì mà đáng sợ?" – Tiết Phi thắc mắc
"Ảnh cười" – Lâm Thi Đống nói tiếp
"Chú mới làm anh sợ đấy" – Tiết Phi kéo Lâm Thi Đống ra chỗ sân đấu cho an toàn
Tôn Dĩnh Sa biết hắn sẽ không ra xem trực tiếp, như vậy cũng tốt, đỡ phải xem biểu cảm của hắn khi cô làm cá mập săn mồi. Trước kia khi cô đánh với Mạn Dục, biểu cảm của hắn rất thú vị, chị em trong tuyển cho cô xem vài đoạn cut nhỏ, thật sự mỗi lần cô mất điểm là y như rằng hắn mất đi nửa cái mạng, suốt một tuần cô cứ lấy chuyện đó ra để chọc hắn để rồi hắn dỗi cô hai ngày liền. Lúc này cô cũng cảm thán bản thân lắm, tự làm tự chịu, cô chọc sư tử thì chính cô phải đi dỗ thôi, làm gì có ai dám bước vào lãnh thổ của sư tử để vuốt đuôi chứ.
Vì là lần đầu tiên cả hai chạm trán, cho nên Tôn Dĩnh Sa đánh với tinh thần thăm dò trước, đương nhiên cô cũng là từng xem video thi đấu của Hy Nguyệt, cũng đã hiểu chút đỉnh về lối đánh của cô, Tôn Dĩnh Sa vẫn muốn trực chiến để hiểu rõ hơn. Người ta nói Tôn Dĩnh Sa là máy chạy bằng dầu, cần khởi động rất chậm, hai bên giằng co một hồi, Tôn Dĩnh Sa dành lại thế cân bằng, đúng lúc camera lia tới, Tôn Dĩnh Sa đã nở một cười nửa miệng thường thấy.
"Em nên sợ chị Sa mới đúng, Đá Cuội ah" – Tiết Phi huých tay Lâm Thi Đống
Bên trong phòng tập, Vương Sở Khâm cũng nhếch miệng cười y chang, hắn biết Sa Bảo của hắn tìm được điểm tấn công Hy Nguyệt rồi, tỷ số hiện tại là 3:1, chỉ cần 1 set nữa là mèo nhỏ sẽ thắng.
"Sao con không ra ngoài kia, xem trực tiếp vẫn hay hơn mà" – thầy Tiêu đến cạnh Vương Sở Khâm
"Nội chiến thì không được phép thiên vị" – Vương Sở Khâm cười nói
"Con đã làm rất tốt rồi, thắng bé Văn cứ bảo với thầy không được hành hạ con nữa"
"Thầy có hành hạ gì con đâu, con còn phải cảm ơn thầy là đằng khác, nếu không có sự chỉ bảo của thầy, cũng như những huấn luyện viên khác, có lẽ con đã từ bỏ bóng bàn lâu rồi"
"Đi thôi nhà vô địch, ra nhận cúp của con nào" – thầy Tiêu khoác vai học trò cưng tiến ra ngoài
.
[HOT SEARCH] – VÔ ĐỊCH WTT FRANKFURT: VƯƠNG SỞ KHÂM & TÔN DĨNH SA – BẠO ĐỎ
BẠN ĐANG ĐỌC
HOT SEARCH
FanfictionTruyện hoàn toàn là trí tưởng tượng của mình, vui lòng không áp đặt lên người thật . Nếu mỗi ngày thấy tên mình trên HOT SEARCH, bạn sẽ thấy như thế nào?