19

426 26 0
                                    

Hôm nay tuyển bóng bàn chính thức bay sang Frankfurt để tham dự giải WTT, mọi việc đã được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, vì là giải đầu tiên sau Olympic và cũng là giải đầu tiên sau tai nạn mà Vương Sở Khâm tham gia nên có rất nhiều người hâm mộ đã đến sân bay từ rất sớm để ủng hộ cho Vương Sở Khâm. Đây không phải lần đầu tiên Vương Sở Khâm thấy cảnh này nhưng lần này hắn có chút lo lắng, hắn biết sức khỏe của bản thân đã hồi phục, trạng thái cũng rất thoải mái, lần này hắn tham dự giải thật sự không đặt nặng thắng thua, hắn thật sự muốn tận hưởng mọi thứ, hắn muốn biết, bản thân hắn có còn yêu thích môn bóng bàn này hay không? Dù sao mấy năm qua, hắn chỉ thấy áp lực là nhiều, hắn không muốn ghét bỏ bộ môn này.

Tôn Dĩnh Sa cảm nhận được anh đang lo lắng, cô có thể hiểu được phần nào cảm giác của anh, bởi vì chính bản thân cô cũng đang có cùng suy nghĩ. Thi đấu, áp lực, chấn thương, mệt mỏi, rệu rã là những gì cả hai trong suốt thời gian qua cùng nhau gặm nhắm, nếu có thể gạt bỏ tất cả thì hay biết mấy. Sau chuyến bay dài, cả đội di chuyển đến khách sạn nhận phòng, nghỉ ngơi, nam nữ thì phải ở riêng nhưng Tôn Dĩnh Sa quyết định làm liều, xin ban huấn luyện cho phòng của cô và Vương Sở Khâm cạnh nhau, trong tuyển biết và rồi họ cũng không có ý kiến gì, ai mà dám chứ.

"Sao thế? Không xa anh được ah? – Vương Sở Khâm trêu cô

"Uh, không xa anh được" – mèo nhỏ nay mạnh miệng thật

"Thế sao không ở chung phòng luôn, chẳng phải sẽ càng gần nhau" – Vương Sở Khâm không bỏ cuộc

"Vậy em chuyển vào luôn nhé, em chưa mở vali" – Tôn Dĩnh Sa càng lấn tới

"Nam nữ thụ thụ bất phân đó anh Khâm ơi" – Lâm Thi Đống ở đâu chạy tới nói

"Là nam nữ thu thụ bất thân, nói mà cũng nói sai nữa, anh mày biết thừa, cút về phòng đi" – Vương Sở Khâm đá đít Lâm Thi Đống một cái

Tôn Dĩnh Sa cười đến vui vẻ nhưng cô vẫn tiếp tục chọc vào ổ kiến lửa

"Vậy em kéo vali vào nhé?"

"Đối tác có được ở chung phòng không?" – Vương Sở Khâm hỏi cô

"Nếu đối tác của anh là nam hoặc đối tác của em là nữ thì đương nhiên là được" – Tôn Dĩnh Sa nghiêng đầu trả lời

"Đối tác của anh là nữ, đối tác của em là nam, vậy thì không được rồi" – Vương Sở Khâm nhìn cô một lần nữa

"Vậy nếu không phải quan hệ đối tác mà là một quan hệ khác thì được, đúng không?" - "Chúng ta ngoài là đối tác thì là quan hệ gì?"

Tôn Dĩnh Sa nắm chắc câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe nó từ miệng của Vương Sở Khâm. Ngoài muốn chọc ghẹo hắn, cô cũng muốn xem thử, ván cờ này mình có bao nhiêu phần thắng, cô biết nếu không gợi nhắc, khả năng Vương Sở Khâm nhớ ra cô là ai rất thấp, cô cũng bảo cô sẽ chờ được nhưng nếu có một tia hy vọng, thì tại sao cô lại không nhanh nắm lấy cơ chứ. Suốt những tháng qua, hành động, cử chỉ, lời nói của Vương Sở Khâm với cô không khác trước là bao, tuy không mạnh dạn như lúc xác nhận quan hệ nhưng vẫn đủ để cho người khác thấy, cô mãi mãi là ngoại lệ của hắn và hắn cũng là ngoại lệ duy nhất của cô. Nếu không ai mở lời, không ai chủ động bước lên trước thì mối quan hệ của cả hai sẽ cứ mãi như vậy, nếu chỉ là đối tác thì làm sao hai người bắt đầu lại được chứ, làm sao cô có thể cùng hắn tạo nên ký ức mới, quan trọng là cùng nhau. Cô không muốn ép hắn, hôm nhìn thấy hắn đau đầu, thật sự cô không nỡ. Sau hôm đó, lâu lâu cô sẽ thấy hắn ngồi một góc ôm lấy đầu của mình, cô biết hắn đang ép bản thân nhớ ra mọi chuyện, cô không muốn hắn tổn thương bản thân mình, cô thà người đau là cô, cô không muốn xém mất đi hắn một lần nữa. Tôn Dĩnh Sa có đủ tự tin, Vương Sở Khâm sẽ vẫn luôn đối xử với mình như vậy cho dù hắn mất đi ký ức, vì câu đầu tiên hắn nói sau khi nhìn thấy cô trong bệnh viện không phải "Người này là ai?" mà là câu "Đừng khóc nữa", cô biết ẩn sâu trong phần ký ức bị mất đó, Vương Sở Khâm rất quan tâm đến cô.

"Sa Bảo, em đợi anh được không?" – Vương Sở Khâm nắm lấy tay của Tôn Dĩnh Sa

"Sau khi giải này kết thúc, anh sẽ nói cho em biết giữa chúng ta là quan hệ gì, đợi anh thêm chút nữa, được chứ?" – hắn khẩn thiết, chân thành nói với cô.

"Được, em chờ anh, nhất định phải nói cho em biết nhé" – Tôn Dĩnh Sa đan những ngón tay nhỏ bé của mình vào tay Vương Sở Khâm.

Hắn đặt lên tay cô một nụ hôn như lời ấn định, cho cô cảm giác an toàn với lời hứa của hắn. Hắn không sợ bị từ chối nhưng vì là Tôn Dĩnh Sa, hắn nhất định phải thận trọng với lời nói của mình, hắn không muốn bị mèo nhỏ bỏ rơi, mèo nhỏ này là của hắn, nhất định là của hắn. Giờ phút này hắn muốn ôm cô một lát nhưng lại sợ kiềm lòng không được mà kéo cô vào phòng mình, đây là nước Đức, không phải Trung Quốc, mà nếu có là Trung Quốc, hắn cũng muốn giữ thanh danh cho mèo nhỏ, hắn không thể làm bậy.

Nhìn thấy hắn hôn tay mình, Tôn Dĩnh Sa nhớ đến khung cảnh lúc hắn tỏ tình với cô, cũng là trên hành lang của một khách sạn, cũng dưới ánh đèn vàng, cũng là một nụ hôn tay, cảm giác như thể hắn mới tỏ tình với cô vào ngày hôm qua, chân thật đến không ngờ. Khác là, lần đó hắn run và hồi hộp đến chảy mồ hôi tay, cô cũng hồi hộp theo từng câu nói của Vương Sở Khâm. Cô khẽ cười, cô biết Vương Sở Khâm của cô vẫn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh cô, vậy là được rồi, cô đợi được, chẳng sao cả.

.

[HOT SEARCH] – VƯƠNG SỞ KHÂM & TÔN DĨNH SA THÀNH CÔNG TIẾN VÀO CHUNG KẾT

HOT SEARCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ