17

259 21 0
                                    

Hoàng Hữu Chính chiến thắng 3:0 trước tiểu tướng kia một cách dễ dàng, dù sao người anh mà cậu kính trọng đang đặt lòng tin vào cậu, cậu không thể làm anh mình thất vọng được, cậu phải viết tiếp câu chuyện "Tay trái" cùng Vương Sở Khâm.

Vương lão sư cũng rất hài lòng về thằng em này của mình, phía bên kia Lâm Thi Đống cũng chiếm thế thượng phong, hai đứa em này thật biết cách làm anh Khâm của chúng vui vẻ. Đúng là vận động viên chủ lực của tuyển quốc gia, ai cũng dễ dàng có chiến thắng nhưng đương nhiên sẽ có biến số, lần này vẫn là Trương Hy Nguyệt, cô đang thi đấu với một tiểu tướng đội Bắc Kinh đã chắc suất vào tuyển 1 tuyển quốc gia, cô nhóc này cũng không vừa, hiện đôi bên mỗi người giành được 2 set, điểm số rượt đuổi nhau rất sát.

"Trò vui tới rồi" – Khoái Mạn không kiêng nể gì mà cất tiếng

"Chị đang nói gì vậy?" – Lâm Thi Đống đứng nép một bên hỏi

"Em không cần vì chị mà ghét cô ấy như vậy, thu lại biểu cảm của mình, ở đây có phóng viên, còn có cả người xem online" – Tôn Dĩnh Sa nói nhỏ

Lúc này Vương Sở Khâm đang giúp Hoàng Hữu Chính điều chỉnh lại một số điểm hắn thấy chưa ổn trong trận đấu vừa rồi của cậu, nói là giao lưu vui vẻ nhưng Vương Sở Khâm vẫn rất nghiêm túc, chiến thắng rồi vẫn không được ngủ quên, phải biết rút ra bài học ngay cả khi mình thắng, đó luôn là tâm niệm của Vương Sở Khâm. Sau khi nói chuyện sơ qua, hắn bắt đầu để ý đến bàn số 5, có vẻ đang rất căng thẳng, hắn tiến lại chỗ Mã Long cùng Hứa Hân đang ngồi, bắt đầu trò chuyện

"Anh Long, anh Hân" – hắn chào hai người

"Lên đây chú em" – Hứa Hân đập tay với hắn

"Xem ra cô nhóc kia chịu không được lâu nữa, anh Long khá thật, đào tạo ra tướng tài rồi" – Hứa Hân nhận xét

"Còn 1 set nữa mới biết được" – Mã Long nhìn vào bảng tỷ số

"Sở Khâm thấy sao?" – Mã Long quay sang hỏi hắn

Hắn đã từng xem băng thi đấu của Hy Nguyệt cùng tiểu tướng kia, cả hai đều có lối đánh giống nhau, sẽ phát bóng nhanh và tấn công nhanh, Hy Nguyệt dù sao cũng là Á Quân của hai giải đấu WTT gần nhất đương nhiên sẽ đánh chắc tay hơn một chút, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau trên bàn bóng, 2 set đầu coi như là thăm dò đối thủ, 2 set tiếp theo là bắt điểm yếu của nhau, set cuối sẽ là set quyết định và đương nhiên tỷ số sẽ rất sát sao. Vương Sở Khâm đang suy nghĩ bâng quơ thì lại bất giác nở nụ cười, ánh mắt của hắn cùng Tôn Dĩnh Sa vừa mới chạm nhau, trong biển người mệnh mông, chỉ có hắn nhìn cô và cô cũng đang nhìn hắn, mèo nhỏ lại mới cào tim hắn rồi.

"Set cuối sẽ là của Hy Nguyệt, tỷ số 14-12" – Vương Sở Khâm chắc nịch nói

Và đúng như hắn dự đoán, tỷ số của set cuối cùng là 14-12 nghiêng về Hy Nguyệt, trận đấu mặc dù có hơi khó khăn nhưng với tỷ số này, vẫn có thể nói chuyện với Ban huấn luyện: một là tuyển thủ quốc gia không thua – hai là tuyển quốc gia lại có thêm một tướng tốt.

"Nào hai đứa tới nhà anh đi, anh đãi chú bữa cơm" – Hứa Hân huých vai Vương Sở Khâm

"Hai đứa? Em và ai?" – Vương Sở Khâm thắc mắc hỏi

"Chú vs Sa Sa chứ còn ai, nếu không thì thêm vài anh em nữa, nhà anh rộng, đón tiếp đủ hết" – Hứa Hân nháy mắt với hắn

Cái ông anh này đúng là vẫn như xưa, rất thích chọc ghẹo người khác nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hắn cũng rất biết ơn người anh này, trong tuyển lúc đó chỉ có mỗi hắn và anh là tay vợt trái, người anh này luôn giúp hắn khi hắn cần, như anh Long vậy, chưa bao giờ bỏ rơi hắn.

"Vậy sau giải WTT sắp tới, anh em tụ tập một bữa, cũng lâu rồi chưa gặp mặt nhau" – Mã Long nói thêm.

Khu vực bình luận:

- Lúc nãy có ai thấy Sở Khâm lão sư cười với chị Sa không?

- Uầy lúc nào thế, sao tôi lại bỏ lỡ được khoảnh khắc đó nhỉ?

- Có phải khúc Sở Khâm lão sư ngồi với chú Hứa và anh Long không?

- Tôi không cô đơn, cảnh đó giống như chỉ có anh và em ở đây thôi, nó tình quá

- Anh Khâm cười với chú Hứa và anh Long thì sao, mấy người nghĩ nhiều rồi

- Có ảnh fansite tung rồi kia, trời ơi, họ thật sự là đang nhìn nhau và cười đó.

Những hoạt động cuối cùng của ngày hôm nay đã dần bước vào giai đoạn kết thúc, hôm nay mỗi người đều có thu hoạch của riêng mình, mọi thứ gần như là hoàn hảo. Hai ngày trôi qua, các vận động viên thật sự được thư giãn cùng nhau, áp lực thi đấu tạm thời được đưa ra sau đầu, phần cuối của chương trình là các lão tướng đánh bóng biểu diễn, giao lưu thật sự, không còn chuyện thắng thua trên bàn bóng, chỉ còn tiếng cười và sự vui vẻ bao trùm cả hội trường.

Hứa Hân cùng Mã Long đánh bóng qua lại, chọc ghẹo lẫn nhau, cười đến giòn tan. Anh Long thì đánh bóng tầm cao, trèo qua cả miếng phân cách nhưng đánh bóng vẫn chính xác, Hứa Hân cũng không kém cạnh khi thể hiện cú đánh bóng từ sau lưng ghi điểm. Đã lâu rồi Vương Sở Khâm chưa được cười nhiều như vậy, hắn bất giác nghĩ về ngày trước, hắn vẫn còn là em út của tuyển, cuộc sống hằng ngày xoay quanh trái bóng, có lúc rất buồn chán nhưng rồi chính những con người này kéo hắn vào một thế giới vui vẻ hơn, ấm áp hơn, đột nhiên hắn thấy một hình bóng mờ mờ ảo ảo, cố gắng nghĩ mãi cũng không nhận ra được đó là ai, nhưng hắn lại thấy dễ chịu vô cùng, cái bóng ấy giúp hắn buông bỏ tất cả, giúp hắn cảm nhận được thế giới của hắn có rất nhiều màu sắc, chợt cơn đau đầu lại xuất hiện, hắn thật sự rất đau, hắn ôm đầu hắn không muốn nghĩ nữa,

"Sở Khâm, anh không sao chứ? Em ở đây"

Là giọng của Tôn Dĩnh Sa, mèo nhỏ đang ngồi trước mặt hắn, hỏi han hắn, mèo nhỏ là đang lo lắng sao? Hắn thấy mèo nhỏ khẽ nhăn trán, hắn lại đau lòng, hắn muốn thấy mèo nhỏ cười.

Sau khi thấy Vương Sở Khâm không ổn lắm, Tôn Dĩnh Sa từ chỗ ngồi của tuyển Hà Bắc di chuyển nhanh đến chỗ của tuyển Bắc Kinh. Chính cô bảo Khoái Mạn kiểm soát biểu cảm của mình nhưng bản thân cô lại không làm được, cô lo Vương Sở Khâm có chuyện, cô chỉ biết anh trai cô đang cần cô, cô không để anh trai mình có chuyện nữa.

.

[HOT SEARCH] – TÔN DĨNH SA VỘI VÃ CHẠY VỀ PHÍA VƯƠNG SỞ KHÂM – BẠO ĐỎ

HOT SEARCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ