Chương 9

128 17 4
                                    



Ánh trăng rất thấp, như thể lười leo lên cao, bóng tối rất sâu, như thể không muốn chiếu sáng.

Những người cô đơn có thể cảm nhận được cảm xúc của mặt trăng, Thi Nhiên là một trong số đó.

Phần lớn thời gian, mặt trăng không nói chuyện, nó im lặng như một bức tranh treo trang trí thế gian, nhưng thỉnh thoảng, mặt trăng cũng rất ồn ào, giống như máy ghi âm phát lại những âm thanh trong ký ức, giống như lúc này.

Thi Nhiên tắm xong, ngồi trên ghế dài cạnh ban công đọc sách, mặt trăng ồn ào đến mức cô không đọc nổi nữa, bèn nhìn cửa sổ sát đất. Thành phố này rất nhỏ, các tòa nhà cũng không cao, tầm nhìn không cần xuyên qua quá xa, đã có thể thu vào tầm mắt muôn nhà đèn đuốc.

Trong ánh đèn ấy có một ngọn đèn, là đang chiếu sáng chú mèo nhỏ. Một chú mèo nhỏ vừa mới sinh đang hồi phục, ba chú mèo con chưa mở mắt đang chờ được cho bú, một chú mèo con cần mẫn chải chuốt, ngụy trang thành con người.

Thi Nhiên chú ý đến Nguyễn Nguyễn, là vào ngày đầu tiên bấm máy.

Ngửi thấy mùi nước hoa, cô lập tức bị dị ứng, mu bàn tay bịt mũi nói lời xin lỗi với bạn diễn và đạo diễn, Tiểu Lâm liền đưa cô đến phòng vệ sinh để xử lý.

Tiểu Lâm giúp cô kiểm tra sơ qua xem mặt và sau cổ có bị nổi mẩn không, cổ chân sau khi bị chạm vào có bị vết đỏ không, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, Thi Nhiên rửa tay, đi ra ngoài trước, Tiểu Lâm tiện thể đi vệ sinh.

Ngẩng đầu lên liền thấy phòng đạo cụ cách đó không xa, phó đạo diễn phụ trách diễn viên đang cuống cuồng tìm điện thoại, nói nhà sản xuất bảo đổi người, không thể trì hoãn được, anh ta muốn điện thoại để gọi điện. Thi Nhiên nhìn thấy điện thoại của anh ta rồi, đang nằm trên ghế sofa cách anh ta ba bốn bước chân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta nhìn thêm hai lần nữa là có thể tìm thấy.

Thế nhưng bên cạnh có một bàn tay mềm mại đưa ra, lặng lẽ giấu chiếc điện thoại này vào khe hở của ghế sofa.

Thi Nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt ngây thơ vô tội.

Nàng mặc áo phông và quần thể thao đơn giản, trang phục thường mặc khi chờ bắt đầu làm việc, lớp trang điểm rất trong suốt, đôi mắt long lanh, như thể đang ngậm một tầng sương mù, ngồi trên ghế sofa, rụt rè nhìn phó đạo diễn, dùng giọng nói trong trẻo nói: "Đạo diễn, bây giờ tôi không có cảnh quay, tôi đã trang điểm xong rồi, không xịt nước hoa, hơn nữa, tôi cũng không bôi nước hoa đuổi muỗi."

Phó đạo diễn sững người, tay vẫn theo thói quen sờ vào túi quần thường ngày để điện thoại: "Nguyễn Nguyễn, chúng tôi đang tìm diễn viên đóng vai quần chúng."

Lời nói rất kín đáo, nàng là nữ phụ, tham gia cảnh quay này có hơi hạ thấp địa vị.

Nguyễn Nguyễn cười ngọt ngào: "Tôi có thể, đi thôi, đừng trì hoãn nữa."

Trước khi đứng dậy, nàng đặt chiếc gối ôm trong tay xuống, vừa vặn che khuất khe hở giấu điện thoại.

Nguyễn Nguyễn... Thi Nhiên có ấn tượng, cho dù chỉ là hai năm trước hợp tác quay chương trình tạp kỹ hai ba ngày, cô vẫn có ấn tượng.

[ BHTT - EDIT ] ĐIỆN THỜ - Thất Tiểu Hoàng Thúc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ