Chương 48: Âm mưu

164 7 0
                                    

Ji Eun sợ hãi liên tục kêu lên, "Cứu tôi với. . . . . ."

Đôi tay cô ta dùng sức bám lấy phía dưới xe lăn, nhưng tốc độ quá nhanh, tay cô ta căn bản không chạm vào được, tấm thảm mỏng ở chân bởi vì quán tính mà căng lên, Ji Hyo bị hoảng sợ tới mức cơ hồ ngay lập tức lăn một vòng từ trên cầu thang xuống. Ji Eun tuy kinh sợ nhưng trong đầu lại dị thường thanh tỉnh, cô ta biết đây là Gary cố ý thăm dò mình.

Người đàn ông đứng ở phía sau, đôi mắt lạnh lẽo nhìn phía trước. Ji Eun nhắm chặt hai mắt, mồ hôi từng giọt lớn nhỏ thi nhau chảy ra hai bên thái dương.

Ji Hyo chạy nhanh qua, mới vừa xuống cầu thang, chỉ kịp thấy Ji Eun cùng chiếc xe lăn đụng vào cột nhà phanh một tiếng, Ji Eun dùng sức bảo vệ đầu, cánh tay bị va đập tổn thương nghiêm trọng, cả người cùng bánh xe phụ trên ghế văng ra.

"Chị, chị. . . . . ." Ji Hyo kêu lên hết sức đến khàn cả giọng, Dì Goo nghe thấy tiếng ầm ĩ, cũng vội chạy tới.

"Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ji Hyo dùng sức đem xe lăn đang đè ở trên người Ji Eun kéo lên, nước mắt cô nhanh chóng cũng chảy ra, vội đỡ nửa người Ji Eun lên, "Chị, chị, chị có sao không?"

"Đau quá, Ji Hyo, tay của chị. . . . . ."

Cả cánh tay như rời ra, Ji Eun đau đến liên tục thét chói tai, Ji Hyo vội gọi Dì Goo, hai người thật vất vả mới đỡ được Ji Eun trở lại xe lăn.

Ji Hyo sờ sờ túi, thấy điện thoại di động đặt trên bàn ăn cách đó không xa, cô vội vàng đứng dậy muốn đi lấy.

Gary thấy thế, giữ chặt cổ tay cô, kéo quay trở lại, Ji Hyo sững sờ nhìn y đẩy Ji Eun ra ngoài, không bình tĩnh, cô vung tay đánh vào ngực Gary, "Anh làm gì vậy? Anh đến tột cùng là muốn làm gì?"

"Song Ji Hyo " Gary đem bắt lấy hai tay cô, "Em nên biết, đĩa CD kia không phải em đổi, thì chỉ có cô ta động tay chân, em nói thật một chút xem, là ai?"

"Anh điên rồi!" Ji Hyo định cắn y, Gary nhanh tay lẹ mắt, túm hai cánh tay Ji Hyo bắt chéo ôm vào trong ngực, Ji Hyo đưa lưng về phía y, chỉ có thể dậm chân, "Mau để cho tôi gọi xe cứu thương."

Nói không chừng chuyện đĩa CD lần này chính là Gary tính sai, tại sao mọi tội lỗi lại rơi trên người của chị tôi?

Ji Eun ngồi ở xe lăn, kìm nén tiếng khóc, đang nhẹ giọng khóc sụt sùi, Ji Hyo giãy giụa nhưng mà y, cắn lại cắn không tới, đá lại đá không tới, cô đành dùng đầu cụng về phía sau, Gary chỉ cảm thấy mắt bị đụng phải nổ đom đóm, vội vàng buông tay ra, đỡ trán.

Ji Hyo tóc dài xổ tung, muốn chạy đi lấy điện thoại.

Gary lần nữa lôi cô trở lại, "Tôi đưa bọn em đi."

"Không cần anh phải giả mù sa mưa ." Ji Hyo tức giận, hai mắt đỏ bừng hướng Gary quát, "Tôi biết anh không thích chị tôi ở đây, ngày mai chúng tôi liền dọn đi đã được chưa? Chị ấy là chị của tôi, Gary, anh nếu còn dám đối xử với chị tôi như vậy, tôi sẽ liều mạng với anh!" Cô gào thét ra tiếng, quơ múa hai tay mình giống như là móng vuốt của con thú nhỏ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cùng y sống chết.

Thật ra thì Gary không chỉ là thử dò xét Ji Eun, y muốn nói cho cô ta biết, bất kể cô ta là tàn tật thật hay giả vờ, nếu đã định ngồi ở trên xe lăn, thì vĩnh viễn cũng đừng có đứng lên.

Ji Hyo nhớ tới lần Gary đem chén cháo đổ lên chân Ji Eun, hơn nữa lần này chính mắt thấy, cô càng thêm tin chắc Gary là cố ý , Ji Hyo chỉ cảm thấy trong lòng bừng lửa giận, hai tay đẩy mạnh về phía Gary, người đàn ông lảo đảo mấy bước, sửng sốt vì bị cô đẩy bất ngờ thiếu chút nữa ngã nhào.

"Em. . . . . ." Gary sắc mặt trầm xuống, "Song Ji Hyo, lá gan cô cũng lớn vậy sao?"

Không quay đầu đi tới trước bàn ăn, lấy điện thoại di động cầm ở trong tay.

Gary cầm lấy cái cổ tay trắng nõn của cô, đoạt lấy điện thoại di động xong, buông tay Ji Hyo ra, "Có đi hay không?"

Ji Hyo cũng không muốn phí sức, vội cùng Dì Goo hai người đẩy Ji Eun đi ra ngoài.

Từ bệnh viện trở về đã gần đến rạng sáng, may mắn tay Ji Eun chỉ bị bầm tím, không bị thương gân cốt, bôi chút thuốc chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng, không hề nghiêm trọng, không bao lâu sau là có thể khôi phục.

Ji Hyo đỡ cô ta trở về phòng ngủ, cho uống thuốc tốt nhất, bận rộn xong thì đã mệt không đứng lên nổi.

"Chị, " cô cầm tay Ji Eun bỏ vào trong chăn, "Thật xin lỗi, ngày mai em sẽ đi tìm phòng, chị, chúng ta rời khỏi đây nhé?"

" Ji Hyo " Ji Eun vô lực tựa vào mép giường, "Em còn đi được nữa sao? Em không phải đi, chị cũng không đi, chỉ cần y không đối xử với em như vậy, chị cái gì cũng có thể chịu được."

Ji Hyo đem gối lên chân Ji Eun, mặt hướng về phía chị, một tay ráng sức lau nước mắt đang tràn ra, "Chị,em thật sự nhớ cha, mẹ, nghĩ tới ngôi nhà nhỏ của chúng ta."

Ji Eun nghe vậy, ngẩng đầu lên, mũi cô ta ê ẩm, cũng không làm sao nhịn được nước mắt, " Ji Hyo, chị cũng vậy, rất nhớ ba mẹ, chúng ta bây giờ đang ở trong căn phòng lớn như vậy, nhưng nơi này, nào có phải mái nhà ấm áp của chúng ta?"

Ji Hyo cắn khóe môi, lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Dì Goo đưa đầu vào dò hỏi, "Song tiểu thư, Kang thiếu bảo cô về đi nghỉ."

Ji Hyo lau nước mắt, "Hôm nay cháu muốn ngủ cùng chị."

Tiếng Gary vang lên ở ngoài cửa, "Có phải muốn tôi đi vào xách em ra ngoài hay không?"

Ji Hyo lau sạch nước mắt, khóe mắt vẫn còn ướt át, cô dùng tay áo dùng sức lau mấy cái, xác định đã lau khô, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài, Dì Goo nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, chúc ngủ ngon xong, liền đi về phòng của mình.

Ji Hyo đi tới đầu cầu thang, hướng về người đàn ông ở phía sau nói,

[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)Where stories live. Discover now