Căn Phòng của Ji Eun cũng khá lớn, nhưnglại đầy khí lạnh.
Dì Goo hỗ trợ đem Ji Eun đẩy vào phòng tắm,trong bồn tắm đổ đầy nước, Ji Hyongồi ở sau lưng Ji Eun,đem từng gáo nước ấm ấp dội lên sau lưng Ji Eun, "Chị, đau không?"
Ji Eun bị thương đầymình, vừa cử động, càng đau nhức hơn
Hai tay ả ôm bả vai khóc nấc lên, Ji Hyo chóp mũi chua xót khó chịu, "Chị, thực xinlỗi."
Cô đem mặt gối lên trên lưng JiEun, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
"Ji Hyo, đây không phải lỗi củaem."
"Em không nên để lại chị ở một mình ở nơi này, lại càng không nên tin lời củahắn ... Em muốn vừa đến đấy xong sẽ gọi đi ện lại cho chị, thế mà.... Em lại ở bênđó chơi rất vui vẻ, em thật không ngờ chị ở bên này lại chịu mọi loại tra tấn,chị, chị hẳn là rất khó chịu."
Ji Eun có thể cảm giácđược trên lưng từng đợt nóng hổi, đúng đó, mày ở đằng bên đó hưởng thụ, mà tao,tao lại phải ở đây chịu tội.
"Ji Hyo, chị lúc ấy đã nghĩ, chịbị tra tấn rất dã man, chị đã rất muốn chết đi, chị sống cũng trở thành gánhnặng rồi, còn không bằng đi cùng ba mẹ." Ji Eun tay vượt qua bả vai, cầm lấy tay phải Ji Hyo, "Chính là chị lại khôngyên lòng em, chị thực muốn gặp được ba mẹ, nhưng chị biết ăn nói với họ như thếnào? Bọn họ nhất định sẽ hỏi chị, con vì sao lại không ở cùng em con, khôngchăm sóc bảo vệ cho em con thật tốt?"
Ji Eun nói xong, lạibắt đầu nghẹn ngào.
Ji Hyo khóc đến đôi mắt sưng đỏ,"chị, thật sự thực xin lỗi......"
"Ji Hyo, những người kia thật đángsợ, bọn họ dùng dao từng nhát cắt chân của chị, chị còn không dám tưởng tượngtiếp nữa, chị rất sợ a......" JiEun đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, Ji Hyo từ phía sau ôm lấy ả, muốn mang độ ấm trênngười mình truyền cho ả.
Dì Goo lúc đi vào thì thấy haichị em đang ngồi ôm nhau ở trong bồn tắm, bà đi qua sờ thử, nước bên trong đềulạnh như băng.
"Mau đứng lên, không thì sẽ cảm mất."
Bà trước tiên đi tìm áo ngủ mặc vào cho Ji Hyo, lại mất nửa ngày mới đem được Ji Eun trở về phòng, giúp ảbôi thuốc mỡ, lại lấy thuốc Tiêu Viêm cho ả uống.
"Dì Goo, dì đi ngủ trước đi."
"Song tiểu thư, cô đêm nay ở trên lầu?"
"Không, "Ji Hyo không chút nghĩ ngợi, "tôingủ cùng chị của tôi."
Dì Goo đi vào phòng tắm dọn dẹpsạch sẽ, lúc này mới đi ra ngoài, "Vậy các cô nghỉ ngơi sớm đi, Song tiểu thưcô vừa xuống máy bay, nhất định là rất mệt rồi."
Ji Hyo nằm ngay cạnh Ji Eun, hai chị em đều mở tomắt, không ai ngủ được.
"Ji Hyo, em đã có dự định gìchưa?"
"Chưa ạ." Cô nằm ngửa, sắc mặt bình lặng, "Em dù có dự định gì đi chăng nữa,cũng đều là không có khả năng thực hiện, chị, chị nghe được lời Gary nói rồi phải không? Hắnmuốn em, em phải ngoan ngoãn ở lại đây, trừ phi là hắn mở miệng để cho em đi."
"Em đừng có áp lực như thế, dù cho Gary thực thả em đi, em cũng không cần mềm lòng, chúng tađi tới ngày hôm nay hơn phân nửa là bị hắn làm hại, chị thì không sao, nhưngmắt của em còn có cơ hội khỏi, cả tuổi thanh xuân của em ở bên hắn, nếu hắn nóimuốn đền bù tổn thất cho em, em đừng ngớ ng ẩn chối từ, biết không?"
Lời nói của Ji Eun làm Ji Hyo trong nội t âm càng cảmthấy kì quái, nếu nói đúng như vậy thì chẳng khác gì cô bị đem bán đi.
"chị biết rõ em nghe xong sẽ khó chịu, nhưng mà sự thật chính là như vậy, chúngta phải rời khỏi Gary, nếu như không có tiền,chúng ta cũng rất khó sinh tồn được."
Ji Hyo nhắm mắt lại không nói gì.
Ji Eun nói ra nói nhưvậy, nhưng trong lòng Ji Hyo lại không hề trách cứ chịmình. Chị ấy nói rất đúng sự thật, huống chi chính mình con mắt nhìn khôngthấy, đi đâu kiếm việc cũng sẽ không có người thuê.
Ji Eun làm náo loạn mộthồi lâu như vậy, hơn nữa uống thuốc, rất nhanh đi đi vào giấc ngủ.
Ji Hyo lăn lộn khó ngủ, kí ứctrong bờ biển dần dần từng mảng từng mảng hiện lên trong đầu cô, cô càng khôngngủ được, bên tai là tiếng thở đều đều của Ji Eun. Cô lặng yên đứng dậy, bám vào vách tường đira khỏi phòng Ji Eun.
Cô cẩn cẩn thận thận đi sát sát vách tường đến chiếc đàn dương cầm ngồi xuống,hai tay đặt ở bên đùi, nhưng lại không có ý muốn đánh đàn.
Dì Goo đang ngủ say, nhưng lạicảm thấy cực kỳ khát nước, bà cầm cái chén đi ra rót nước, mơ hồ trông thấyphòng khách có bóng người, bà sợ hãi kêu lên một tiếng, "Ai a?"
Ji Hyo sợ bà lớn tiếng đánh thức Ji Eun, vội vàng đáp, "Dì Goo, là tôi."
"Song tiểu thư?" Dì Goo đi về phía âm thanh vừanghe thấy, quả nhiên thấy Ji Hyongồi ở đó, "Cô làm sao vẫn chưa ngủ vậy?"
"Tôi ngủ không được."
Dì Goo cũng không thấy lạ, gặploại chuyện này ai còn có thể ngủ được?" Song tiểu thư, cô đừng như vậy, thânthể của cô bây giờ cũng không được khỏe, có chuyện gì, ngày mai rồi nói sau."
Ji Hyo mở to hai mắt, cơn buồnngủ cũng không có, cô cuộn hai chân lại rồi ôm lấy, Dì Goo lúc này mới thấy rõ ánh mắt của cô sưng đỏ đến khủngkhiếp, "Cô cũng đừng buồn quá."
"Dì Goo, dì đi ngủ trước đi."
Bobo nghe được động tĩnh liềnchạy tới, cũng không náo loạn mà chỉ yên lặng ngồi bên chân Ji Hyo.
Kỳ thật, Dì Goo thấy cách làm của Ji Eun cũng có chút khó hiểu,từ sau khi cô ta trở lại Hoàng Duệ ấn tượng, Dì Gooliền muốn giúp cô ta thay giặt quần áo, quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm mặc ở trênngười, lại là quần áo mùa hè, người khác thấy cũng không thể thoải mái.
Còn có một việc nữa, chỉ là DìGookhông thể xác định.
"Song tiểu thư......"
"Làm sao vậy?"
"Có chuyện tôi cũng không biết có phải chính mình bị hoa mắt hay không, nhưngtôi nghĩ, hay là cứ nói cho cô biết."
"Chuyện gì thế?"
Dì Goo bưng chén nước nhớ tớichuyện đêm đó, "Tôi nhớ rằng, lúc Ji Eun về thì tôi đang ngủ, sau đó nghe được tiếng chuông cửa, tôiđi ra ngoài xem thì đã nhìn thấy cô ấy nằm trên mặt đất. Tôi liền đem cô ấy từmặt đất lên xe lăn...... Tôi, tôi nhớ rằng cô ấy lúc ấy đúng là rất thảm thương,quần đều rách, nhưng nửa người trên của cô ấy cũng không có nhiều vết thươngnhư vậy, tôi lờ mờ có thể nhớ rõ, áo của Ji Eun cũng không có bị xé thành như vậy."
Ji Hyo chau mày, "Dì Goo, dì muốn nói cái gì?"
"Tôi cũng không có ý gì, tôi chỉ là đem chuyện lúc ấy tôi trông thấy nói cho côbiết, Ji Eun sau khitrở về liền nằm ở trên giường một bước đều không có rời đi, nói thật, về saukhi tôi trông thấy những vết thương kia trên người cô ấy tôi cũng thấy hoảngsợ."
"Dì Goo, tôi không muốn nghe nhữnglời nói suy đoán đó, dì có thể xác định sao?" Ji Hyo nói ra những lời này thì tiếng nói bất tri bấtgiác đang run rẩy.
"Song tiểu thư, cô cũng nghĩ xem, tôi rất muốn đem cô ấy tới bệnh viện trịthương, nhưng cô ấy kiên quyết không chịu đi bệnh viện, tôi cũng không dám, tôiđẩy cô ấy vào nhà, về sau còn cố ý xem qua, trên đùi cô ấy là 3 vết thương, bởivì tróc da, cho nên chảy rất nhiều máu. Nhưng tôi chẳng nhẽ lại không biết cáigì gọi là vết thương bên ngoài, cho nên Ji Eun sống chết không chịu đi bệnh viện, tôi thìkhông miễn cưỡng cô ấy." Dì Goo càng nghĩ, lại càng thấykì lạ, chỉ là chỗ không nghĩ ra, bà cũng không biết đó là gì.
Ji Hyo khi tắm cho chị mình sờqua những miệng vết thương kia, là ba cái lỗ hổng rất lâu.
"Không thể nào, "cô lắc đầu, "Nếu quả thật như như lời dì nói, vết thương trênngười chị tôi sao lại nặng như thế được?"
Hà di đứng ở trước khung đàn dương cầm, không nói gì.
Bà tất nhiên không dám nói bà nghi ngờ là Ji Eun chính mình rạch đùi mình.
Ji Hyo cũng không dám đi nghĩ sâuvề vấn đề đó, cô tìm không ra lý do Ji Eun làm như vậy, lời Dì Goocũng chỉ là hình như.
"Dì Goo, tôi biết dì là muốn tốtcho tôi, nhưng có một số việc......" Ji Hyo ngừng lại rồi không có nói ra, "Chị của tôi sẽkhông thể nào tự làm thương chính mình, tôi nghĩ, là dì lúc ấy sợ quá nhìn lầmrồi."
Dì Goo nghe vậy, Ji Hyo đã không tin, bà cũngchẳng hà tất gì đi làm kẻ ác, "chắc đúng thế, Song tiểu thư, cô nghỉ ngơi sớmchút nhé."
Cửa phòng Ji Eun đanghe hé mở một đoạn, câu chuyện vừa rồi tất nhiên Ji Eun đã nghe thấy hết, bên môi ả bật cười lạnh,nhẹ khép lại cửa phòng.
Ji Hyo hướng về phía Dì Goo, "Vâng, dì cũng ngủ ngon."
Bà bước qua mặt Ji Hyo, trong phòng khách đènđiện đều tắt hết, chỉ có duy nhất anh đèn chiếu từ vườn hoa xuyên thấu qua cửasổ chiếu vào nhà. Kỳ thật có hay không đèn đối với Ji Hyo mà nói đều là giống nhau.
Dù là đèn đuốc sáng trưng, cũng không có một chút ánh sáng nào có thể chiếu vàotrong lòng của cô bây giờ.
Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, cô có lẽ nào sẽ quên sạch cái gì gọi là trờixanh mây trắng nắng vàng? Dù có cười, hay gào khóc thì thay đổi được gì không?
Ji Hyo ở trước đàn dương cầm ngồithật lâu, lúc cô đứng dậy, Bobo lười biếng cũng nhổm dậy,theo gót chân của cô đi vào.
Cô đối với Hoàng Duệ ấn tượng rất quen thuộc, nếu như không cần phải đi nhanh,chậm rãi mò mẫm, dường như cũng có thể xác định được đại khác phương hướng rasao.
Cô bám theo vách tường đến phòng khách, mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài.
Trên ban công một luồng khí nóng phả vào người, đối với nhiệt độ mát lạnh ởphòng khách có chút xung đột, Ji Hyongồi ở trên mặt ghế, hai tay ôm chặt cổ Bobo.
Trên ban công Lầu hai, giữa ngón tay của người đàn ông vẫn kẹp lấy điếu thuốc,hắn còn chưa tắm rửa, hai chân đứng nghiêng, nửa người trên cong lên, khuỷu taythì tựa vào trên lan can sân thượng. Gary ánh mắt nhìn về phía trước, xa xa chính là từng dãyđèn đường nối tiếp vào với nhau...
Hắn phun ta một làn khói thuốc, Ji Hyo đang ngồi đó nhắm mắt, hơi thở phảng phất nghethấy được một vị thuốc lá quen thuộc.
"Gâu, Gâu–" Bobo cọ cọ vào mặt Ji Hyo, yết hầu phát ra vài tiếngrên ư ử.
Ji Hyo buông tay ra chút ít, haimắt sưng có chút không mở ra được, cô biết rõ đêm nay bóng đêm tất nhiên rấtđẹp, cô ngẩng mặt lên, một nửa làn tóc mượt mà buông sau gáy. Không gian quá yêntĩnh, một chút tiếng động nhỏ đều không có, Ji Hyo lại càng cảm giác được từng đợt đau nhức tronglúc này lan tràn co thắt ở trái tim.
Cô cảm thấy ba mẹ bây giờ đang ở trên trời nhìn xuống cô, bọn họ có thể haykhông trách cứ cô không bảo vệ tốt chị mình?
Ji Hyo nhớ tới lời nói của Dì Goo, trong mắt buồn bã, đáy lòng có một chút bất an bấtrứt không yên.
Gary nghe được dưới lầu dướitruyền đến tiếng khóc rất nhỏ, hắn nghiêng thân mình nhìn xuống dưới, nhìn thấyJi Hyo. Cô dường như đang cố kìmnén tiếng khóc của mình, hắn ngửa mặt lên trời, ánh trăng đêm nay vẫn thế, hắnlại nhớ đến đêm cô và hắn ở tại khách sạn, bọn họ ấm áp triền miên, Gary búng búng điếu thuốc trongtay, tàn thuốc mang theo đốm đỏ quấn vào nhau lượn thành một vòng cung rơi vàođám hoa hồng trắng quý dưới vườn.
Gary biết rõ, Ji Eun đang dùng Ji Hyo để uy hiếp hắn, để hắn sẽvì Ji Hyo mà không đụng tới ả.
Chỉ là sự uy hiếp đúng là điểm thóp của hắn, Gary đứng dậy, quay lại trong phòng, đem tiếng khóc dấmdứt của Ji Hyo nhốt ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, Dì Goo rời giường thì phát hiện Ji Hyo đang nằm ngủ trên ghế ởngoài hành lang.
Mặc dù là thời tiết nóng bức, nhưng Dì Goovẫn sợ cô vì thế mà bị cảm lạnh, bà quay lại phòng mang một chiếc chăn đắp lạicho cô.
Ji Eun ngủ được rấtngon, ả xem thời gian còn sớm, liền nhắm mắt lại tiếp tục thiếp đi.
Dì Goo bắt đầu vội vàng chuẩn bịbữa sáng, trong phòng khách, hành lý của hai người còn chưa kịp chuyển lên lầu,lúc ở bờ biển Gary mua cho Ji Hyo chiếc khăn hình tam giácđể cô đội lên đầu được cô buộc ở tay cầm của chiếc va-li.
Bây giờ, thì bị vất vào một xó xỉnh nào cũng không rõ.
Ji Hyo bị âm thanh rán trứng của Dì Goo đánh thức, Bobovẫn nằm ở bên cạnh cô rất biết điều, cảm giác được Ji Hyo động đậy, nó liền vội vàngđi theo dựng thẳng hai tai lên.
Ji Hyo bám vào vách tường đi vàonhà, "Dì Goo, là dì sao?"
"Song tiểu thư, cô làm sao lại ngủ ở trên ban công vậy?" Dì Goo đem một ly sữa nóng đến cho cô, đỡ Ji Hyo đến ngồi xuống trên ghế salon, "Uống nhanh rồi đi ngủ một giấc."
Ji Hyo thực sự rất mệt mỏi, ngóntay đặt ở huyệt thái dương xoa bóp vài cái, "chị của tôi đã tỉnh lại chưa?"
"Còn chưa tỉnh, tôi vừa mới qua xem, chắc là tối hôm qua quá mệt mỏi."
Ji Hyo uống hai hớp sữa, "Đừngphiền tới chị ấy, cứ để cho chị ấy ngủ nhiều một chút."
Dì Goo đi phòng bếp tiếp tụcchuẩn bị bữa sáng, Ji Hyo ngồi nghỉ ngơi một chútthấy vẫn lo lắng Ji Eun,liền mò mẫm đi vào trong phòng ả.
Ji Eun trở mình, thấy Ji Hyo đứng ở ngay trước giườngả, ả sợ tới mức thất kinh, đôi mắt to tròn của Ji Hyo không hề chớp mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vàoả, Ji Eun khó khăn nuốtxuống một ngụm nước bọt, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra Ji Hyo đôi mắt bị mù, không nhìnthấy.
Ả thở phào, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cố gắng không phát ra một tiếng động nào đemthân nằm thẳng về chỗ cũ.
"Ji Hyo, em vào đây sao?"
"Chị, chị đã tỉnh chưa?" Ji Hyo vươn tay ra.
Ji Eun giữ chặt tay củacô, giúp Ji Hyo ngồi ở mép giường củachính mình " uhm, mệt mỏi quá, ngủ được có một chút, rất đau đầu."
"Vậy ngủ tiếp đi ạ, chờ Dì Goo làm xong bữa sáng, em sẽgọi chị dậy."
"Đừng, "Ji Eun cầm taycủa cô xiết chặt, "Chị không muốn đi ra ngoài."
Cô biết rõ chị của mình đang né tránh điều gì, Ji Hyo vỗ nhè nhẹ vào lưng của ả " vậy chị đợi tí nữabữa sáng làm xong em sẽ mang đến cho chị, chị nằm nghỉ ngơi đi."
"Ji Hyo ......" Thấy cô muốn đứng dậy,Ji Eun giữ chặt tay củacô, "Em có thể ở đây với chị được không? nếu em không có ở đây, chị buổi tối sẽgặp ác mộng"
"Chị, chị đừng sợ, em buổi tối nào cũng sẽ cùng chị ngủ."
Ji Eun nghe xong, lúcnày mới buông tay ra.
Trên khuôn mặt của Ji Hyo lúc này cảm thấy rất cólỗi với Ji Eun, mấychuyện gần đây, hiển nhiên đối với tâm lý của Ji Eun tạo thành một bóng tối không nhỏ.
Cô cúi thấp đầu xuống, sắc mặt như bị mây đen bao phủ.
Ji Hyo trên cổ tay đang đeo mộtvòng tay được đan bởi rất nhiều con sò nhỏ, những vỏ sò kia chính là những viênchân trâu bóng mượt, được kết cấu khéo léo như bao hàm tất cả sự tao nhã diễmlệ của ánh nắng trên bờ biển. JiEun khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, Gary có thể tạo cho nó mộtThiên đường đẹp đẽ nhưng cũng chẳng dùng làm cái gì, ả chỉ cần nhẹ nhàng dùngsức, có thể đem những ánh sáng hào quang đó của Ji Hyo toàn bộ đánh nát.
Ả âm thầm cười không phát ra tiếng động, cười Ji Hyo con mắt mù, ả có thể ở trước mặt Ji Hyo làm đủ mọi trò, mọi khuônmặt mà ả muốn, chỉ tiếc, Ji Hyo nhìn không thấy.
Ả biết rõ Gary không thả người, Ji Hyo là đi không được.
Nhưng không sao, ả sẽ đem Ji Hyođứng trước đầu sóng ngọn gió, ả sẽ đem bọn họ đối đầu với nhau, phải để cho Gary dùng mọi thủ đoạn để giữlại Ji Hyo.
Càng như vậy, hai người thương tổn mới có thể càng lớn, khoảng cách càng sâu.
Cũng càng như vậy, thì sự thật Ji Hyo bịđem bán cho Gary, mới càng bị đề cập đếnnhiều lần, về sau những chuyện này bị phơi bày ra ngoài, Ji Hyo mới có thể cảm thấy thếnào là quá sức chịu đựng.
Ji Eun không kiêng nểgì cả cười rất đắc ý, nhưng giọng nói lại chuyển vô cùng nhanh, "Ji Hyo, em mau đi ra ăn sáng đi,nhìn mắt em đỏ hết lên rồi kìa, đợi tí nữa trở về thì ngủ tiếp đi nhé."
Ji Hyo gật gật đầu, đi ra ngoài.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, con mắt nhìn không thấy, nhưng như thế mới không làmphiền gì nhiều đến Dì Goo bưng bê thức ăn qua đi qualại cho cô.
Dì Goo đã chuẩn bị xong xuôi bữasáng, sau đó còn quay ra đặt một đĩa cá ruốc đến trước mặt Ji Hyo, lúc này đang ăn cháo.
"Kang thiếu, cậu đã dậy rồi."
Gary kéo cái ghế ra rồi ngồixuống Ji Hyo, Dì Goo đem tờ báo sáng đưa cho hắn, người đàn ông liếc cũngkhông liếc lấy một cái, chăm chú ăn xong bữa sáng.
Ji Hyo có thể nghe thấy bên cạnhtruyền đến âm thanh có người đang ăn, cô mím chặt môi im lặng một câu cũngkhông nói ra.
Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của tiếng đĩa, thìavang lên thanh thúy
Ji Hyo cúi đầu, mặt cơ hồ muốn vùiluôn vào trong chén.
Người đàn ông ăn xong, vất chiếc đũa sang một bên liền đứng dậy luôn. Hắn cũngkhông đi công ty, mà là trực tiếp đi vào phòng khách ngồi trên ghế sa lon.
Ji Hyo ăn qua loa vài miếng cũngbuông bát đũa không ăn nữa, DìGoogiúp cô đem bữa sáng đưa vào gian phòng của Ji Eun. Ji Eun nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên mặt vệt nướcmắt rõ ràng, hiển nhiên là vừa đã khóc.
Ji Hyo trong lòng cảm giác rấtbuồn, trên mặt cũng nhìn không có một điểm vui vẻ, Ji Eun được dìu ngồi vào xe lăn, chẳng biết làmsao cũng không chịu ăn lấy một miếng cháo.
Dì Goo lắc đầu, đi ra ngoài đóngcửa lại.
Ji Hyo trong lòng cảm giác rấtbuồn, trên mặt cũng nhìn không có một điểm vui vẻ, Ji Eun được dìu ngồi vào xe lăn, chẳng biết làmsao cũng không chịu ăn lấy một miếng cháo.
Dì Goo lắc đầu, đi ra ngoài đóngcửa lại.
"Chị, chị chịu ăn chút a."
"chị thật sự không đói bụng."
"Chị cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà chịu được?"
Ji Eun đem xe lăn đẩyvề phía trước, chọn trống không trên bệ cửa sổ bày biện vài bồn hoa, trong đócó một chậu cây Văn Trúc là Ji Hyomua cho ả. Ả vươn tay, chạm vào cây Văn Trúc nắm chặt lại, "Chị không có tâmtình, ăn không trôi."
Ji Hyo bưng lấy chén cháo ngồi ởmép giường, cô sắc mặt ảm đạm, ánh mắt Ji Eun khẽ lướt qua, khóe miệng nhẹ nhếch lên, ngón tay hơi dùngsức, đem mấy chiếc lá cây Văn Túc vừa mới nhú lên giật hết xuống.
Ả tiện tay vứt đi, đem bồn hoa để lại chỗ cũ.
"Ji Hyo, "Ả đẩy xe lăn trở lại bênngười Ji Hyo, "Chị ăn, đưa cho chị."
Diễn trò cũng phải diễn cho đạt, Ji Eun tiếp nhận chén cháo, nước mắt ầng ậc, "Ji Hyo, đừng như vậy, em vui vẻlà được, chị ăn." Ả miễn cưỡng cười vui, trong giọng nói nghẹn ngào làm như vôtình nhưng lại cố ý lọt vào tai Ji Hyo, ả giả bộ như hết thảy vì Ji Hyo mà ả cố gắng gượng vượtqua. Ji Eun uống mộthớp lớn cháo, Ji Hyo thấy chị mình chịu ăn,cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chị, hôm nay thời tiết không nóng lắm, em đẩy chị đi ra ngoài vườn đi dạo mộtchút a?"
Ji Eun gật đầu, vàingày không có ra khỏi cửa, đều buồn chết.
Ji Hyo đi đến bên ngoài kêu Dì Goo tới, DìGoogiúp cô đưa Ji Eun lênxe lăn, vừa ra khỏi phòng khách, Gary đêm TV mở lên, hắn cúi đầu lấy điện thoại ra bấm bấmgì đó, khi nghe được động tĩnh hắn liền ngẩng đầu, "Dì Goo, làm chuyện của bà đi."
"Kang thiếu, tôi giúp các cô ấy đi dạo trong vườn."
Gary con ngươi màu đen sẫm nhưngọc ngâm, ngạo nghễ nhìn Ji Hyo,"Cô ấy không phải rất năng lực sao? Hôm nọ nói là có thể tự mình đi ra ngoàilàm được mọi thứ, như thế nào bây giờ phải dựa vào người khác giúp đỡ cơ chứ?"
Dì Goo đứng ở bên cạnh Ji Hyo, đi cũng không được, luivề cũng không xong.
Ji Hyo nhận lấy xe lăn của Ji Eun, "Dì Goo, không có việc gì, tôi tự mình làm được."
"Cái này...... Kang thiếu?"
"Dì Goo, bà cảm thấy tôi giao chobà quá ít việc phải không?" Garygác một chân lên ghế hướng về phía Dì Goonói.
Hà di cúi đầu, chỉ có thể trở lại phòng bếp.
Cô mặc dù bốn phía vấp phải rất nhiều trướng ngại vật, cũng không than thở lấymột câu, Ji Eun ở phíatrước chỉ đường, Ji Hyo đẩy cực kỳ chậm, đi rakhỏi phòng về sau đầu đã đầy mồ hôi, trên người chiếc áo T-shirt đằng sau lưngcũng đã ướt đẫm một mảng.
Lúc Đẩy xuống thềm đá thì, xe lăn trong tay cô nghiêng đi mợt cái, từ trong taycô thiếu chút nữa lăn ra ngoài, cô nhanh chóng ngăn lại, chân lung lay, đầu gốivì thế mà khụy xuống đập xuống đất, may mà phía dưới chính là bùn đất.
Ji Hyo khom người, Ji Eun cầm tay của cô, "Ji Hyo, em không sao chớ?"
Ánh mắt của Nam nhân xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm trên lưng Ji Hyo, cô rủ đầu xuống, lắc lắc,"Em không sao."
Tuy nói vậy nhưng Trong thâm tâm cô có một chút tủi thân nhè nhẹ....
Bây giờ vẫn coi như là còn sớm, mới có 7h sáng.
Cho nên ánh mặt trời cũng không tính là gay gắt, Ji Hyo ngồi ở trên ghế dài, cùng Ji Eun nói chuyện, cô ngheđược cách đó không xa truyền đếnâm thanh của còi xe ô tô, cửa chính tự động mởra, một chiếc xe đua từ từ lái vào trong sân.
Trên xe đi xuống là một người đàn ông có vóc dáng thon dài.
Ji Hyo đối với chuyện của Gary từ trước đến nay không hỏinhiều.
Yoo Jea Suk đóng mạnh lại cửa xe, theođá cuội trải gần như khắp con đường nhỏ đi về hướng biệt thự, hắn vừa rồi trongxe đã nhìn thấy hai chị em, bước đi của hắn dừng một chút, tiện thể đi về hướnghai người.
Ji Hyo cảm giác được có người đếngần, "Anh tìm Gary? Hắn trong phòng."
Người đàn ông ánh mắt lại nhìn thẳng Ji Eun bên cạnh cô, Ji Eun thấy hắn cứ như vậy mà nhìn mình, tự nhiên cảm thấy có chútkhông được tự nhiên, mặt vì ánh nhìn của người đàn ông trước mắt mà ửng đỏ,"Xin hỏi, anh có chuyện gì sao?"
Yoo Jea Suk ánh mắt đang dừng lại trênkhuôn mặt ả dần đi xuống, lại nhìn thấy hai cánh tay của ả, quả nhiên, áo tayngắn che không được cái nơi máu đang ứ đọng lại này. Nhìn thật giống là bịngười ta chà đạp.
Nói hắn cường bạo cô ta?
Ánh mắt đẹp của người đàn ông khẽ chau lại, mụ đàn bà này xem ra thật sự là hắnthiếu nợ rồi.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên thành một đường cong mê người, Yoo Jea Suk cúi người, tay phải đặt tại trên mặt ghế của Ji Eun, khuôn mặt tuấn tútiến đến gần sát khuôn mặt ả.
Ji Eun mặt đỏ lên,dường như gần nín thở.
Môi mỏng của người đàn ông cơ hồ áp vào trên trán ả, hắn lại lần nữa nghiêng hạthân, Ji Eun nhìn thấyhình dáng của hắn ở trước mặt ả đang dần dần đứng dậy, cho đến khi, con mắtnhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng hẹp dài của Yoo Jea Suk.
Gary đứng ở trước cửa sổ sátđất, bức màn ngăn trở hơn phân nửa ánh mặt trời, hắn ba phần tư mặt đắm chìm ởtrong bóng tối, khẽ liếc nhìn, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ kéo lênmột nụ cười.
Ji Eun khẩn trương nắmchặt hai tay lại.
"Chị...... Là ai a?" Ji Hyo không thấy có gì độngtĩnh, còn tưởng rằng Yoo Jea Suk đi xa.
Ji Eun không có trảlời, cô xem thấy khóe mắt YooJea Suklại chậm rãi nhếch lên.
Ji Eun đột nhiên cảmthấy đôi mắt này có chút quen thuộc, nhất thời không nhở nổi mình đã gặp qua ởđâu rồi.
"Không nhớ rõ đến sao?"
Hắn hỏi như vậy, Ji Euncàng cảm thấy kỳ quái, giống như giọng nói này, cũng thấy có chút quen.
"Cô nói tôi cường bạo cô, tôi lại thật là hiếu kỳ, tôi coi trọng cô đến thếsao? ",
Ji Eun đôi mắt bỗngtrợn lên, trong đáy mắt che kín nỗi sợ hãi, Yoo Jea Suknói chuyện rất nhẹ, Ji Hyo ngồi ở bên cạnh đều nghekhông được, hắn mắt thấy JiEun sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy không có chút huyết sắc nào, "Làanh......"
"Một đao rạch ở đùi, sướng sao? Có hay không cảm thấy có khoái cảm?"
Ji Eun toàn thân như bịngâm trong hầm băng, "Ngươi...... Cầm thú! "
"Cô sẽ yêu mến như vậy phải không? Nếu không phải tôi rạch trên đùi cô? Cô, cóphải là có chứng vọng tưởng?"
"A–"
Yoo Jea Suk khẽ mỉm cười thối lui thânthể.
Ji Hyo nghe được một tiếng kêu sợhãi, cô chấn động, hoảng hốt kêu, "Chị, chị làm sao vậy?"
"Là hắn, là hắn! "
Ji Hyo vội vàng đứng lên, Ji Eun hai tay quơ, thật vấtvả mới bắt được Ji Hyo làm phao cứu sinh. Ji Hyo không nghĩ tới chị mìnhđột nhiên sẽ có loại này phản ứng này, "Chị, chị đừng làm em sợ, chị làm saovậy a?"
"Là hắn– hắn chính là cái người thầy thuốc đó, Ji Hyo, cứu chị, cứu chị –"
Yoo Jea Suk quay người lại, liền đihướng biệt thự.
"Chị, hắn là ai a?"
"Chi không biết, "Ji Eunsự sợ hãi này cũng không phải giả vờ, giữa phòng giải phẫu, cùng với Yoo Jea Suk đêm đó lăm le con dao đứng ở phòng giải phẫunghiễm nhiên trở thành ác mộng lớn nhất của đời ả, "Chị chỉ biết rõ hắn đã tớiHoàng Duệ ấn tượng, chị thấy hắn, Ji Hyo ......"
Ji Hyo vội ôm thân thể run rẩycủa Ji Eun
Dì Goo từ đàng xa bước nhanh đitới, "Song tiểu thư, Kang thiếu bảo mọi người đi vào."
"Tôi không muốn đi vào......" JiEun lắc đầu, một bên hai tay gắt gao túm chặt lấy góc áo Ji Hyo, "Không muốn, khôngmuốn......"
"Dì Goo, tôi cùng chị sẽ ngồi ởđây."
"Kang thiếu nói, cô nếu không đi vào, cậu ấy sẽ đi ra cưỡng chế, túm cô vàonhà."
Ji Hyo trông thấy mặt Ji Eun tràn đầy hoảng sợ,"Vậy cứ để cho anh ta ra đây đi! "
Dì Goo không biết phải làm saođây với Ji Hyo, bà đành khuyên Ji Hyo, "Nếu không cô trước cứ đivào, tôi ngồi ở đây cùng JiEun."
Ji Eun mơ hồ đoán được Yoo Jea Suk đến nhất định là có chuyện, ả cố nén hoảng sợxuống, "Ji Hyo, chị và em sẽ đi vào cùngnhau, đừng vứt bỏ chị ở đây."
Dì Goo mang theo hai người đivào, Gary cùng Yoo Jea Suk ngồi ở trên ghế sa lon, Ji Eun cầm chặt tay Ji Hyo, Bobo đong đưa cái đuôi chạy đến, Ji Hyo vỗ vỗ tay chị mình, ý bảoả đừng sợ, "Kang thiếu, có chuyện gì sao?"
Gary cũng không có so đo cáchxưng hô của cô.
"Đây là Yoo Jea Suk, bạn tốt của tôi, mấy ngàytrước tôi chính là tìm cậu ấy xem chân cho chị của em."
Sự phòng vệ trên mặt Ji Hyo càng rõ ràng, Yoo Jea Suk nhìn quả muốn cười.
Ji Eun co rúm lại núpsau lưng Ji Hyo, Dì Goo đỡ cô ngồi xuống, "Anh muốn nói cái gì?"
Gary không nói gì, mà là cầmđiều khiển từ xa bên cạnh lên, nhấn một cái, bên trong liền xuất hiện một đoạnvideo, "Đây là cảnh quay lúc đó, "Hắn đóng lại âm thanh, "Không có quay đượclúc chị của em đứng lên, nhưng ít ra cũng quay được toàn bộ quá trình."
Ji Eun trong mắt xẹtqua một tia hung ác nham hiểm, quả nhiên, ả lúc trước đã phòng ngừa tới tìnhhuống này.
Ả nén liếng thở dài, âm thầm cảm thấy thật may mắn.
Ji Hyo con mắt nhìn không thấy, Gary lại cố ý đem âm thanh imlặng, nghe không được tiếng kêu thảm thiết của Ji Eun, lực đánh vào tự nhiên sẽ không mãnh liệt nhưvậy.
"Dì Goo, nói cho cô ấy biết, bàxem thấy cái gì."
"Tôi......" Dì Goo xem kinh hồn bạt vía, "Tôinhìn thấy Ji Eun ởtrong một cái phòng giải phẫu, cô ấy bị trói."
Ji Hyo trong mắt sự phẫn uất cànggiấu không được.
"Cô ấy bị người ta cắt quần, lại...... Lại bị một rạch."
"Đừng nói nữa! " Ji Hyo có chút chịu không được.
Dì Goo xem xong đoạn băng videođó xong, Gary khuôn mặt tuấn tú hơinghiêng, "Trông thấy cô ta bị người ta cường bạo sao?"
Dì Goo ánh mắt không khỏi nhìn vềphía Ji Eun, lắc đầu,"Không có."
Ji Eun hai tay cầm chặtxe lăn, "Đây không phải toàn bộ đoạn băng ghi hình, khẳng định bị các người xóađi! "
Màn hình TV lại lặp lại lần nữa qua truyền phát tin (qua Đài phát thanh), Gary ấn nút tạm dừng, "Từ lúccô bị mang từ phòng giải phẫu vào cho đến lúc cô đi, cái này trên mặt đều là cóthời gian đặt ra, Dì Goo, cô ta trở về lúc đó làmấy giờ?"
"Tôi đem Ji Eun nângtrở về phòng, lúc đó có nhìn qua đồng hồ là, 9 giờ 20 phút."
Yoo Jea Suk chỉ chỉ đoạn băng ghihình, thời gian cuối cùng kết thúc, "Đây là lúc cô ta rời đi, 8 giờ 59 phút."
Ji Eun bị vạch trầnngay tại trận, trong lòng không khỏi run sợ, mu bàn tay ả bởi vì dùng sức màmấy cái gân xanh nổi hết lên, "Anh đem cuộn băng ghi hình này lấy ra, lúc ấynhững sự tình kia, đều là tại đem tôi trở về trên xe mà phát sinh."
Gary ngón tay phải nhe nhàng gõgõ bên mặt, ả đàn bà này không riêng xương cốt cứng ngắc, mồm miệng cũng cứnggớm, không làm luật sư quả lãng phí.
Hắn hơi nghiêng mặt, liền nhìn thấy Yoo Jea Suksắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng." Cậu làm sao vậy?"
Ji Eun chạm đến đến ánhmắt của Yoo Jea Suk, cũng vội vội vàng vàngtránh đi.
Người đàn ông ngực phập phồng, làm bị tức không nhẹ, Gary chỉ thấy bạn mình môi mímchặt lại, phun ra, "không đến 20 phút đã làm xong cô? Cô cũng quá khinh thườngnăng lực của tôi đi?"
YOU ARE READING
[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)
RomansaTác phẩm: CHÌM TRONG CUỘC YÊU Tác giả: Thánh Yêu Editor: Hạ Phong Post: Khoai Môn Kem Nguồn: http://truyenfull.vn/chim-trong-cuoc-yeu/ Cân nhắc trước khi đọc. "Cực mạnh" đó nha bà kon