Trong lòng Ji Hyo, Gary không bằng cầm thú, nên một phát nhấn chân ga vọt tới đâm vào Ho Dong như vậy, nhiều khả năng là y cố tình gây nên.
Mà trong lòng Gary, y cũng là cầm thú ...
Y hình như muốn nói gì đó để cãi lại, nhưng lời nói đến miệng rồi lại cứng rắn nuốt trở về, điều này cũng xác định là chỉ có y mới có thể làm được chuyện như vậy
Ji Hyo tâm tình kích động, nắm chặt hai tay ngăn cản Gary: "Đừng đi theo tôi nữa, anh cút đi! "
May mà khi Gary đuổi theo Ji Hyo, vốn chạy chậm, cho nên lực va chạm mới giảm đi hơn phân nửa, Ho Dong ôm chân ngồi dưới đất, nhất thời không đứng lên được.
"Tôi nói rồi, tôi không đâm anh ta! " Cảm giác vô duyên vô cớ chịu oan uổng, thật khó chịu.
"Lời anh nói trước nay không có chắc chắn, tôi không tin." Ji Hyo lùi lại hai bước, cô xoay người chạy đến chỗ Ho Dong: "Sao rồi? Bị thương ở đâu?"
Ho Dong gập chân trái, sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán, Ji Hyo kích động, liên tục hỏi: "Anh bị thương ở đâu? Có đau lắm không?"
Ho Dong lắc đầu, anh muốn bảo cô đừng lo lắng, nhưng vì đau quá nên mãi một lúc sau mới vừa có thể nói ra tiếng: "Không sao, không có gì đáng ngại."
"Đã như vậy anh còn nói không sao! " Ji Hyo vừa tức vừa lo, trong mắt đã lấp lánh nước.
Ho Dong ngẩng đầu nhìn phía đèn giao thông ở ngã tư, anh nắm chặt tay Ji Hyo: "Em đừng giận, vừa rồi là do anh vượt đèn đỏ, anh thấy em đứng ở đối diện, chưa nghĩ gì đã chạy sang."
"Anh còn nói! " Ji Hyo cắn môi, trong mắt không giấu được vẻ trách móc: "Cho dù anh vượt đèn đỏ, anh ta lái xe đâm vào anh cũng là không đúng, phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Gary không nghe rõ hai người đang nói gì, hai tay đút vào túi áo, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống vẫn như cũ cao quý động lòng người: "Tôi đưa hai người đến bệnh viện."
"Không cần! " Giọng Ji Hyo đầy dữ dằn, nhưng khi đối mặt với Ho Dong lại có vẻ dịu dàng ân cần: "Thế nào, có thể đứng lên không?"
Ho Dong thử cử động chân một chút: "Chắc được."
Ji Hyo gật đầu, vội đứng dậy vẫy một chiếc taxi, chú tài xế rất tốt bụng, còn giúp cô đỡ Ho Dong lên xe.
Lúc Ji Hyo rời đi, hỏi cũng không hỏi Gary một câu, cô nhặt túi xách dưới đất, lên xe, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Khi cô ra sức đẩy Gary vào kính chiếu hậu, cô không phải là không trông thấy mà là lựa chọn không quan tâm, bởi vì Gary trong cô mà nói, là một người xa lạ.------
Y đứng lặng dưới ngọn đèn đường sáng trưng, những đoàn xe phía sau lần lượt vụt qua, Gary trở lại xe của mình, y khom lưng ngồi xuống mui xe, một chân thon dài tùy tiện gác lên, bộ dáng cương quyết ngạo nghễ, y đốt một điếu thuốc kẹp ở ngón tay, không có hút lấy một lần nào.
Bên cạnh, một chiếc xe Mazda6 Limited Sedan màu đỏ có rèm che đi tới, lại đánh lái đến bên cạnh Gary, hạ cửa kính xuống, khuôn mặt xinh đẹp chứa đựng nụ cười hấp dẫn hiện ra: "Anh đẹp trai, buổi tối tìm chút vui vẻ hả?"
Khuôn mặt tuấn tú của Gary ở dưới ánh đèn mờ ảo có vẻ đen tối không rõ, y mặc một chiếc áo len mỏng, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm đầy mê hoặc. Mỹ nhân ngước mặt lên, dáng vẻ mười phần tự tin, nghĩ rằng đêm nay quả là ngày tốt để "chơi bời".
Gary hút thuốc, những hơi khói mờ ảo mê ly bay ra từ cánh môi phiêu dật đầy hấp dẫn của người đàn ông, khuôn mặt y lúc sáng lúc tối, mang theo chút gì đó mê hoặc, khiến cho người ta muốn tìm tòi đến tận cùng. Mỹ nữ kia rút chìa khóa xe, chuẩn bị xuống xe săn trai đẹp.
Một đôi giày cao gót màu rượu vang vừa chạm xuống mặt đất, ánh mắt mông lung của người đàn ông bỗng nhiên lạnh đến thấu xương, đôi môi mỏng khẽ hé ra: "Cút ngay! "
Vẻ mặt mỹ nhân cứng đờ, Gary quay mặt sang phía khác, lại khôi phục lại dáng vẻ thư thái ban đầu.
Chiếc Mazda6 Limited Sedan nổ máy, nhấn ga cấp tốc rời đi.
Tầm mắt Gary nhìn về xa xăm, phía trước là ngã tư, y lang thang đến đây, cũng không biết đi đâu.
Không có nhà, không có người chờ y trở về, thứ y có, chỉ là một ngôi nhà xa hoa diễm lệ nhưng lạnh lẽo vô cảm.
Xe của y nghênh ngang đỗ ở đầu đường, ở trấn Lâm Thủy nhỏ bé như vậy, lái một chiếc xe như vậy, nhất định là nhân vật có lai lịch không tầm thường, cho nên những chiếc xe đi phía sau đều tận lực tránh đi, cũng không rõ người này có phải đang ở đây khoe của không nữa.
-----------
Ji Hyo vào bệnh viện đăng kí cấp cứu, chân Ho Dong trầy da nghiêm trọng, may mà chụp X-quang không bị tổn thương đến xương cốt. Bác sĩ kê một loạt thuốc bôi và thuốc uống, nhưng thấy anh mới bị tai nạn, nên vẫn đề nghị ở lại theo dõi một đêm.
Ji Hyo làm xong thủ tục, đỡ Ho Dong nằm xuống giường bệnh.
Ho Dong cười nhổm dậy: "Anh không sao, em đừng tin vị bác sĩ kia dọa."
"Vẫn phải cẩn thận một chút mới được." Ji Hyo mở giường gấp ra, muốn ngủ lại một đêm.
Ho Dong vội ngồi dậy, kéo Ji Hyo không cho cô ngủ ở đó: "Em với anh đổi chỗ, em ngủ trên giường."
"Cái này không được." Ji Hyo vội đẩy anh ra: "Bây giờ anh là bệnh nhân, còn nữa, em không thích mùi thuốc khử trùng trên giường bệnh, ngửi vào không ngủ được."
Ho Dong nghe vậy, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Ji Hyo nghiêng người ngủ, cô để tay lên để gối đầu: " Ho Dong, sao anh lại tìm đến tận đấy?"
"Vì Chị Jung gọi điện cho anh."
Ji Hyo hiểu ra, vẻ mặt không khỏi trầm ngâm: "Hôm nay công ty bọn em ký kết một dự án với Gary, trong lòng em cứ cảm thấy không yên, luôn nghĩ sẽ xảy ra chuyện."
"Đừng lo, cho dù thực sự có chuyện gì, không thể tránh được, thì hãy chờ đợi ngày phải đối mặt với nó."
Ji Hyo gật đầu, đúng vậy, buồn lo vô cớ cũng không tốt.
" Ho Dong, chân anh đau không? Nếu không chịu được, thì uống viên thuốc giảm đau."
"Không đau." Nỗi đau thể xác thì có thể chịu đựng được, điều Ho Dong sợ nhất chính là con đường phía trước của anh và Ji Hyo sẽ như thế nào, có Gary ở đó, nhất định sẽ là một con đường lấp đầy bụi gai và gập ghềnh.
" Ho Dong, khi nào thì anh xin nghỉ?"
"Trước khi kết hôn một tuần, đặt xong áo cưới rồi đến chủ nhật đi chụp ảnh, lúc đó cha mẹ anh cũng sẽ đến, giúp chúng ta trang trí phòng tân hôn."
"Em cũng vậy, không sai biệt lắm." Ji Hyo nằm ngủ trên giường gập, nên trở mình không tiện. "Nhà như vậy cũng rất tốt, không cần phải trang trí lãng phí."
"Tất nhiên phải làm nó trở thành một hôn lễ đầy vui vẻ." Ánh mắt Ho Dong đầy chân thành tha thiết, anh vươn tới kéo lấy tay Ji Hyo: "Giấy dán tường phòng ngủ anh đã chọn xong rồi, vài ngày nữa sẽ có thợ đến, Ji Hyo, anh không thể cho em một ngôi nhà lớn."
Ji Hyo mỉm cười: " Ho Dong, điều mà em cần chính là một gia đình, không phải một căn nhà lạnh lẽo."
" Ji Hyo, cuối tuần này chúng ta đi đăng ký được không?"
"Em đã xem qua trên mạng, ngày chúng ta kết hôn chính là ngày tốt nhất của năm, rất thích hợp để tổ chức hôn lễ, đến lúc đó, buổi sáng chúng ta cử hành nghi thức, buổi chiều đi đăng kí, thật quá lãng mạn."
"Em cũng mê tín?"
"Điều đó là đương nhiên, kết hôn là đại sự của cả đời người." Ji Hyo thuận tiện xem ngày mà cô và Gary kết hôn, bên trên viết rõ ràng, ngày thờ cúng, không nên gả cưới.
Cho nên, hôn nhân của bọn họ chẳng đi đến đâu.
Lần này, Ji Hyo nhất định phải thận trọng.
"Được, vậy nghe theo em."
YOU ARE READING
[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)
RomanceTác phẩm: CHÌM TRONG CUỘC YÊU Tác giả: Thánh Yêu Editor: Hạ Phong Post: Khoai Môn Kem Nguồn: http://truyenfull.vn/chim-trong-cuoc-yeu/ Cân nhắc trước khi đọc. "Cực mạnh" đó nha bà kon