Chương 150: Vợ Của Người Khác Đừng Mù Quáng Nhớ Thương

173 6 0
                                    

Ji Hyo không còn cảm thấy video này khôi hài ở chỗ nào nữa.

Gary nâng chân lên, đôi chân thon dài hữu lực trong chiếc quần màu trắng, hắn nửa người trên mặc chiếc áo thun cùng màu. Một thân trắng bạch, nổi bật ở người đàn ông này khí chất trách tuyệt phi phàm. Ji Hyo tầm mắt nâng lên thấy người đàn ông môi mỏng mím chặt thành đường thẳng tắp, sống mũi cao, trên gương mặt đắm chìm trong khói mù đầy mây đen bao phủ.

Đôi mắt Ji Hyo rời đi, không nhìn vào ánh mắt Gary.

Bàn tay nhỏ bé của cô hướng đến điều khiển từ xa nằm trên bàn trà.

"Đừng, để xem đã." Gary mở miệng nói ra.

Trong video, khắp nơi là thân ảnh bận rộn của cô. Ji Hyo lúc này nhìn thấy, đều cảm giác mình thật thê thảm, lau sàn nhà còn phải quỳ, thùng nước kia vừa nặng lại vừa lớn, cô xách ở trong tay bước đi phải lảo đảo.

"Đoạn video có tên là Để Lên Được Giường Đàn Ông, lượng xem của video trong nhà bếp này không thể dự đoán được số lượng gia tăng. Không ít cư dân mạng rất tò mò, muốn xem thử phu nhân xinh đẹp nhà giàu vì yêu đến mức nào mà cam tâm làm trâu làm ngựa cho chồng của mình."

Ji Hyo nhíu chặt chân mày, lời của người này thật sự là chịu không nổi.

"Cũng không ít cư dân mạng nhận xét thẳng ra, mấy ngày nữa, còn có hình khiêu dâm của người phụ nữ này bị tung ra hay không? Như vậy mới có thể nghiệm chứng được tựa đề của video. . . . . ."

Ji Hyo nghe thấy điều này sợ hết hồn hết vía, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, lại phát hiện ở đài khác cũng phát tin tức này.

Gary đứng dậy, từ trong tay cô cầm lấy điều khiển từ xa: "Người này là khách hành của em sao? Tên Ahn Jea Woo."

"Làm sao anh biết?"

Ji Hyo ngẩng đầu lên, cùng hắn đối mặt.

"Em đang làm cái gì ở đó?" Khuôn mặt rõ ràng của người đàn ông tiến đến trước mặt Ji Hyo. Ngũ quan hắn tinh tế, từng nét đều giống như điêu khắc bằng tay thành tuyệt tác, cứ như vậy mà hợp thành, có thể nói là hoàn mỹ. Ji Hyo từ trong mắt hắn nhìn không ra vui buồn. Nhưng hắn càng biểu hiện thái độ này lại càng làm người khác cân nhắc không ra tư thái, Ji Hyo lại càng cảm thấy bị dồn nén buồn bực.

"Anh tin tưởng lời người ta nói sao?" Tiếng nói của cô run rẩy, điều muốn biết chính là hắn có tin câu tựa đề của video này hay không.

"Sự thật không phải là bày ở kia sao?" Gary liếc qua màn hình TV, hắn trả lời nhưng lại nói đến video kia.

Ji Hyo trừng lớn đôi mắt trong trẻo, ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở của cô hít vào trong ngực, không thể nào thở ra được: "Tôi tỉnh dậy lại phát hiện đây là giấc mơ."

Cô cùng Gary có quá nhiều thứ chắn lối, một chút tín nhiệm cũng không có. Bọn họ nỗ lực tạo ra giấc mộng này cũng đã bị phá hủy hầu như chẳng còn gì.

Người đàn ông vươn tay ra, Ji Hyo hất tay đi.

Tay Gary rơi xuống khoảng không, cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi đi: "Nói cho anh biết, vì cái gì giúp hắn làm những chuyện kia."

"Hắn nói, hắn tại Hồng Kông có người quen."

"Hắn nói cái gì là em tin cái đó?"

"Nhưng tôi dù sao vẫn phải thử xem chứ?" Ji Hyo giương cao âm điệu: "Tôi còn không có hồ đồ đến mức đều tin lời hắn hoàn toàn, tôi là người đã có con rồi, sẽ không đi làm chuyện thật sự có lỗi cùng hắn."

Gary nhếch khóe miệng lên, không để lại dấu vết mà cạn vẽ ra đường cong: "Phát tà hỏa cái gì vậy? Anh không có nghĩ nghiêng lệch đi."

Ji Hyo xoay người về một hướng: "Tôi chỉ bưng trà đưa nước, còn quét dọn vệ sinh và nấu cơm thôi."

"Những thứ này còn chưa đủ sao? Ji Hyo, anh chiều chuộng em, không có cho em đi hầu hạ người khác." Gary nhớ tới cảnh trong video, trong lòng có một ngọn lửa ức chế chịu không được mà nhanh chóng thiêu cháy.

"Anh nghĩ rằng tôi muốn sao? Tôi tìm không được biện pháp nào khác. . . . . ."

"Em cần phải tin tưởng, anh sẽ không có việc gì trở về! "

"Muốn tôi tin tưởng như thế nào đây?" Ji Hyo quay người đi: "Luật sư nói anh bị giam giữ, có được dẫn độ hay không còn là một vấn đề, chẳng may trên đường lại có chuyện gì. . . . . . ."

"Anh sẽ thật tốt trở về."

"Nhưng tôi không biết! " Ji Hyo thở hồng hộc, hai bên gò má đỏ bừng.

"Hắn còn muốn em làm gì không?"

Ji Hyo ngẩn ra, câu hỏi của hắn luôn nói trúng tim đen.

Tay phải Ji Hyo nắm lấy vạt áo, đầu cũng mất đi sức lực mà rũ xuống.

Gary đại khái có thể đoán được, hắn vặn nâng chân mày không nói lời nào.

"Tôi không có đáp ứng."

"Em nếu như là đáp ứng thật thì bây giờ xuất hiện trên tin tức đúng là hình khiêu dâm."

Ji Hyo không nghĩ tới Ahn Jea Woo lại biến thái như vậy, cô thở nhẹ ra, thật may là lúc ấy đầu óc không có nóng lên, nếu không hậu quả không thể lường trước được.

" Ji Hyo." Gary đi qua, bàn tay nâng cằm của cô lên, trong lời nói của hắn nghe được tức giận: "Biết rõ là đáng sợ chưa? Đừng nghĩ đàn ông đều thiện lương như vậy."

Ji Hyo mong muốn nhất là một cuộc sống bình yên, nghĩ tới tin tức nói muốn tìm được người trong video là ai khiến đầu của cô đau muốn nứt.

"Em lúc trước vì Song Ji Eun mà đi theo anh, lại vì Ho Dong trở lại bên cạnh anh. . . . ." Gary mở miệng, chỉ là một câu nói bâng quơ lại làm cho hắn đột nhiên mắc kẹt, suy nghĩ cũng như đang ở ngã ba đường. Song Ji Eun là người thân của Ji Hyo, mà cô vì Ho Dong, là bởi vì quan tâm.

Ji Hyo nhạy cảm phát giác được khác thường của người đàn ông, cô gạt tay của Gary: "Ý của anh là nói tôi cần phải vì anh, làm cho hắn thực hiện được phải không?"

". . . . . . ."

Gary nổi cáu, hắn không thể nào có ý này nhưng nửa câu vừa rồi kia, nói rõ ngay còn chưa suy nghĩ đến.

Ji Hyo vụt đứng dậy, đi thẳng lên lầu không quay đầu lại.

Gary nhìn theo bóng lưng của Ji Hyo biến mất ở đầu bậc thang, vốn là một chuyện đơn giản lại càng ầm ĩ càng phức tạp. Hắn tin tưởng Ji Hyo nhưng nói đến cuối vùng thì ý tứ lại hoàn toàn thay đổi.
. . .

Ji Hyo trở lại gian phòng, mới phát hiện cả thân đều đổ mồ hôi.

Cô đi đến trước tủ quần áo, muốn tìm lấy một bộ đồ.

Gary cùng đi theo bước đến, từ phía sau ôm eo Ji Hyo: "Em cần gì phải cố ý xuyên tạc ý của anh, em nên hiểu anh muốn giữ lấy, nếu ai dám động đến em, anh liền tháo một đôi chân và hai cánh tay của hắn ra."

"Vậy... Anh cảm thấy tôi không đáp ứng Ahn Jea Woo, có phải anh không quan tâm ngó ngàng hay không?"

Gary lắc đầu: "Không phải."

Ji Hyo giữ chặt tay hắn, cô xoay người, ánh mắt trong trẻo dịu dàng: "Tôi lúc ấy liền nhớ rõ một câu nói, bảo vệ tốt chính mình, chính là bảo vệ anh."

Gary đầu tiên là ngẩn ra, lại cực nhanh kịp phản ứng. Trong mắt của hắn không còn tỉnh táo, cũng khó có thể tự kiềm chế vui mừng trào ra, cũng không phải sao? Hắn không thể chịu được nhất đúng là Ji Hyo bị kẻ khách đụng vào, dù là một chút đi nữa cũng không được, cô là của hắn.

Gary giơ tay lên, vén tóc rơi ở hai má của cô: "Sau này, chúng ta có chuyện gì đều dễ dàng nói với nhau. Em muốn biết rõ anh đang suy nghĩ gì thì không cần phải suy đoán lung tung, em cứ trực tiếp hỏi anh, anh sẽ không giữ lại một chút nào mà nói hết cho em biết."

Thông thường, suy đoán và ý tưởng không nhất trí, có những hiểu lầm không cần thiết cũng bởi vậy mà phát sinh.

Ji Hyo nhịn không được mà bật cười, bực bội vừa rồi lập tức tiêu tan: "Vậy anh nói đi, anh bây giờ đang suy nghĩ gì?"

"Thật muốn biết sao?"

"Còn chưa nguyện ý nói sao."

Ji Hyo nghiêng mặt đi nên không có trông thấy khóe miệng của người đàn ông câu dẫn ra nụ cười tà tứ. Hắn ôm lấy Ji Hyo, phía sau lưng cô bị hắn đè sát vào người, Ji Hyo kinh sợ: "Anh làm cái gì vậy?"

"Anh đây đang nghĩ, anh bị cấm dục lâu như vậy, anh nghĩ muốn em, muốn cả đêm cũng không đủ. Ji Hyo, anh cùng em nói thật, anh thật nhớ cảm giác hai chân của em khóa ở trên eo anh, em càng ra sức, anh. . . . . ."

"Anh. . . . . . Hạ lưu! "

"Ý nghĩ của anh, anh không có lừa gạt em."

". . . . . . ."

" Ji Hyo, buổi tối để cho Kang Hyo ngủ với Chị Choi đi."

Ám hiệu của người đàn ông không cần nói cũng biết, Ji Hyo tầm mắt nhìn vào ngực hắn: "Không cần phải như vậy."

Gary cau mày: "Anh muốn."

Ánh mắt Ji Hyo rơi vào bả vai của hắn: "Anh có thương tích trong người."

"Ân ái không cần bả vai, anh phần eo trở xuống không có bị thương."

Ji Hyo che giấu thần sắc, cánh môi nâng cong cũng thu về, bàn tay ở trên eo cô của Gary không khỏi buông ra, hắn thử yêu cầu lại không nghĩ đáy lòng cô hay là chưa qua, thân thể của cô vẫn như cũ không thể tiếp nhận hắn.

Người đàn ông hai tay rủ xuống bên người.

Hắn tránh người ra, học tư thế của cô lui về phía sau mà dựa.

Ji Hyo hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình: "Ba tháng sau thì hãy nói."

Đôi mắt Gary lóe lên: "Tại sao phải ba tháng?"

"Làm gì có nhiều cái tại sao như vậy." Lưng Ji Hyo thẳng tắp, khả năng một bước cuối cùng muốn bước ra là rất khó. Ji Hyo làm không được cho nên muốn có một thời gian làm giảm sóc.

"Một tháng được không?"

Ji Hyo không có phản ứng.

"Hai tháng? Hai tháng thương thế của anh hoàn toàn có thể lành lặn."

Ji Hyo giữ chặt lấy vạt áo của Gary, một đôi tay như cỏ cây mềm mại tại thắt lưng của hắn khẽ đẩy: "Tránh ra một chút."

Gary đứng ở bên cạnh cô, hai ngày nay hắn không có phương tiện, trong tủ treo quần áo đồ lộn xộn như ổ chuột. Ji Hyo chuẩn bị dọn dẹp.

"Những chuyện này để cho Dì Goo sắp xếp đi. . . . . . ."

Ji Hyo không nói gì, trước kia cô mượn tay người khác không phải suy nghĩ, nhưng bây giờ không giống thế.

"Bộ này phải mang ra phơi nắng, lông thú có thể bị côn trùng chui vào." Ji Hyo cầm lấy cái áo khoác ngoài, Gary không thèm để ý chút nào, cho đến khi Ji Hyo từ giá áo đem áo khoác ngoài kéo xuống thì người đàn ông lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức giữ lại tay của Ji Hyo: "Đừng. . . . . ."

Ji Hyo nhìn thấy bên trong giấu một chiếc khăn quàng cổ.

Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, đây là một chiếc khăn quàng cổ duy nhất mà cô đã đan.

Lúc cô đưa cho Gary, hắn còn giống như chê bai xấu xí.

Ji Hyo trong lòng ấm áp, không nghĩ tới là hắn sẽ giữ lại.

Cô chuyển ra Hoàng Duệ Ấn Tượng, rồi trở về Ngự Cảnh Viên, rất nhiều thứ không tồn tại. Với Ji Hyo mà nói, khăn quàng cổ này ý nghĩa vô cùng.

Ji Hyo gạt rơi tay của Gary ra, đem khăn quàng cổ từ trên móc áo xuống, mùi hương thơm mềm mại rất dễ chịu, chỉ là lại nghe thấy giống như có cảm giác là lạ.

Người đàn ông vươn tay ra, Ji Hyo xoay người lại, cầm lấy khăn quàng cổ đưa lên mũi.

Là mùi dầu máy.

Ji Hyo nhíu mày: "Dùng để lau xe, ngược lại rất tốt."

Gary liếc qua: "Nghĩ gì thế, chỉ vì lúc rửa xe bị cầm nhầm, ngày mai anh đi tìm bọn họ tính sổ."

Ji Hyo nhìn qua, xoay người đi không quay đầu lại.

Gary cũng đi qua, Ji Hyo ngồi ở mép giường, ánh mắt mê ly giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thời gian qua nhanh như vậy, lúc trước tập đan cũng là cô làm theo Bora, cảm thấy có niềm vui thật thú vị, tiểu nữ sinh tính tình không có phức tạp như vậy, về sau luôn không thấy Gary khoác nó, cô mới biết rõ là hắn không thích.

Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cô, mép giường rõ ràng lõm sâu. Ji Hyo thần sắc phiền muộn, ánh mắt nhìn về phía Gary.

"Em tức giận?"

Ji Hyo lắc đầu, chỉ là có chút cảm khái, nhớ tới khoảng thời gian trẻ trung kia, nhớ tới Bora.

Gary không thấy cô nói lời nào, hắn tự tay ôm lấy bả vai của cô: "Anh nói thật với em, lần trước đi đến tiệm 4S bảo dưỡng, tên nhân viên cửa hàng mắt mù kia không có sự đồng ý của anh đã cầm nó đi lau xe. . . . . ."

"Vậy thì ném đi đi."

"Em nói cái gì?"

"Bẩn thành như vậy rồi còn có thể giữ lại sao?"

Gary không nói gì, lại đứng dậy đi ra ngoài. Ji Hyo nhìn ngắm chiếc khăn quảng cổ bên cạnh rồi cầm lấy nó ném vào thùng rác bên cạnh ghế sô pha.

Mới xoay người đã nhìn thấy Gary cầm thứ gì đó bước vào phòng.

Tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm vào động tác thu tay lại của Ji Hyo, người đàn ông đến gần: " Ji Hyo, ai bảo em ném đồ của anh! "

Ji Hyo trở tay không kịp, trong mắt lộ ra mờ mịt. Gary thấy thế, vật đang cầm trong tay để lên bàn trà, bàn tay hắn khẽ đẩy Ji Hyo ra, thân ảnh cao lớn ngồi chồm hổm trước thùng rác.

"Anh làm cái gì ở đấy?" Ji Hyo không thể tin được vào đôi mắt của mình.

Người đàn ông một mực giữ thanh cao, đang lục thùng rác?

Ngón tay Gary lôi khăn quàng cổ ra, thân thể cao lớn cũng đứng lên thẳng tắp, may mà trong thùng rác chỉ có chút ít giấy lộn, không có thứ khác.

Ji Hyo ngồi cuộn lại trên ghế sô pha: "Nếu anh thích thì về sau mua một cái."

Gary đem khăn quàng cổ phủi sạch sẽ, vuốt chỉnh tề: "Nếu không em đan thêm cho anh một cái nữa đi."

Ji Hyo nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, một hồi lâu cũng không nói, Gary lấy cái hộp trên bàn trà ra, Ji Hyo đôi mắt trợn tròn: "Đây là anh phải tìm người thật vất vả mới khôi phục lại được vẻ ban đầu."

Chiếc hộp nạm kim cương bị tên Muk Cha làm hư hại không ít, Ji Hyo thấy Gary cầm lấy dây chuyền là vào ngày hôn lễ của cô cùng Ho Dong, hắn đem qua trả cho cô.

Ji Hyo cảm giác trong ánh mắt chợt chói sáng, Gary đeo vào Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư cho cô, Ji Hyo đưa tay phải lên khẽ vuốt: "Hay là cất giữ đi."

"Em không vui sao?" Giọng người đàn ông không khỏi gấp rút.

Ji Hyo lắc đầu: "Tôi sợ rước họa vào thân."

Gary ôm lấy đôi vai căng thẳng của cô, hắn cúi đầu xuống, môi mỏng hôn lên vành tai của cô: "Sẽ không còn nữa, chuyện như vậy quyết sẽ không xảy ra lần thứ hai."

Gary đưa hai tay ra ôm lấy eo Ji Hyo: " Ji Hyo, em vào nhà của Ahn Jea Woo còn thấy người nào khác không?"

"Có, cha mẹ hắn đã ở thành phố Bạch Sa, biệt thự kia chính là chuẩn bị cho bọn họ."

Gary gật đầu như có điều suy nghĩ, Ji Hyo nhớ đến việc này, chân mày lại nhíu vào: "Hắn tại sao phải đem video phát tán trên web? Chẳng lẽ trong nhà hắn đều có máy quay, quá kinh khủng."

"Đúng vậy, cho nên đừng tiếp xúc với loại biến thái đó."

Ji Hyo nhớ tới việc tò mò tìm người lại không tránh khỏi việc đau đầu. Gary nhìn ra lo lắng của cô, bàn tay hắn xoa nhẹ sau đầu cô: "Yên tâm đi, có chuyện gì anh cũng sẽ giải quyết giúp em."
----------

[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)Where stories live. Discover now