Chương 86: Thay Đổi Một Cách Làm Tổn Thương Khác

137 7 0
                                    

Người đàn ông nhìn cô, ánhmắt khiến cô hoảng sợ. 

"Ji Hyo."

Ji Hyo trong lòng căng thẳng:"Dạ?"

"Ji Sung chết rồi."

Cô quá sợ hãi, cũng mơ hồ biết đến người đàn ông tên là Ji Sung đã vài lần tới Hoàng Duệ Ấn Tượng: "Sao có thểnhư vậy?"

"Là tối qua ở khu Đại Học phía bắc thành phố xảy ra chuyện."

Ji Hyo đã từng gặp Ji Sung, anh ta còn rất trẻ, chưa kịp thương tiếc,trong đầu cô đã lóe lên một tiếng sấm: "Khu Đại Học?" Đó không phải là nơi mà Song Ji Eun hấy hung án sao."Ngày hôm qua chị gái em cũng suýt nữa gặp chuyện không may, chị ấy nói tận mắtnhìn thấy hai người chết trước mặt, liệu có phải..."

"Đúng."

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tay phải của Gary để trên mặt bàn, ngón trỏgõ xuống không chút tiết tấu, y nhìn Ji Hyo, "Vốn là bí mật hành động, nhưng lại có ngườimật báo, Ji Sung bị trúng đạn từ phía sau,cho dù muốn thoát cũng không kịp."

Ji Hyo đối với thế giới của y, từtrước đến nay không bao giờ hỏi đến.

"Ji Hyo, em nói xem kẻ đã mật báokia, ả ta có nên chết không?" Gary bỏxuống một chân đang gác lên, y nghiêng người sang, đôi mắt thâm sâu không thấyđáy nhìn sát vào cô.

Ji Hyo bị y nhìn đến toàn thânrun rẩy, bản thân giống như bị ném vào động băng không đáy: "Em không hiểunhững chuyện đó."

"Em hãy nói cho anh biết, cô ta có nên chết hay không?" Giọng điệu của Gary nhẹ nhàng, lại không hề cótình người. Ji Hyo cân nhắc từng câu từngchữ, điều không ngờ tới là, lại có loại cảm giác như rơi vào vực sâu như thế:"Có lẽ, có thể làm theo luật pháp."

Người đàn ông không kiềm chế được cười thành tiếng, lồng ngực y phập phồng, đôimắt càng trở nên lạnh lẽo: "Luật pháp? Nếu luật pháp không giải quyết được, anhcó thể giết cô ta không?"

"Gary." Ji Hyo nắm lấy đôi bàn tay đangđặt trên bàn ăn của Gary: "Anh đừng nói những lờinhư vậy, em thấy sợ."

Cô đã trải qua hơn nửa năm yên bình, không muốn nghe thấy những lời tàn nhẫn,coi rẻ mạng người phát ra từ miệng Gary. Người đàn ông rút tay lại, đứng dậy: "Thay quần áo,anh đưa em đến một nơi."

Ji Hyo ngồi ở ghế phụ, cô khôngngờ được nơi Gary đưa cô đến, lại là nhàtang lễ.

Xe của y cũng không lái vào trong, mà dừng ở gần đường cái, Gary tháo dây an toàn: "Xuốngxe."

Ji Hyo đi theo phía sau y, ngoàicửa có người đưa cho cô một bó hoa cúc. Trong linh đường rất đông người, vàicậu thanh niên thấy họ đi vào, dường như phẫn nộ, lai bị ánh mắt của Gary ngăn lại. Y cùng Ji Hyo đem những bông hoa cúc đặtbên cạnh quan tài của Ji Sung.

Những người đó đã điều tra ra quan hệ của Song Ji Eun với Ji Hyo, nếu không phải Gary ngăn lại, lúc này chỉ sợ Ji Hyo lành ít dữ nhiều.

Ji Hyo đứng trong linh đường, bảnnhạc buồn phát đi phát lại khiến người ta nghe mà càng nặng trĩu. Vợ Ji Sung nhào lên quan tài khóc đến sức cùng lực kiệt,một bé trai, bé gái ôm lấy chân cô ấy, "Mẹ, bố đâu? Con muốn tìm bố..."

Cậu nhóc mới chập chững học đi: "Bố, bố ngủ..."

Trong lòng đứa bé cũng chưa hề có khái niệm chết, nó chỉ nhìn thấy bố nó đangnằm trong quan tài, cho rằng đang ngủ.

Gary xúc động vô cùng, bàn tayđang buông bên người nắm chặt, hốc mắt Ji Hyo phiếm hồng, nhịn không được mũi bắt đầu caycay, bật khóc.

Cô vô tình nhìn những người xung quanh, đã thấy một đôi mắt đầy hận thù đangnhìn mình chằm chằm, bộ dạng kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Song thiếu đến..."

Trong đám đông, có người hô lên.

Song Jong Ki đi vào một mình, viên kim cương bên tai tráiphát ra ánh sáng lạnh lẽo đến kỳ lạ. Anh đi đến bên canh Gary thì dừng lại, vẻ mặt khóđoán.

"Kang thiếu, chúng tôi có lời không thể không nói." Một gã đàn ông đứng bêncạnh đánh bạo tiến lên: "Ngày thường chúng tôi đều đi theo anh Ji Sung, bây giờ anh ấy đi rồi, không thể để anh ấychết một cách không rõ ràng."

"Đúng, Kang thiếu, thù này nhất định phải báo."

Mắt phượng dài hẹp của Gary đảo qua mọi người, cuốicùng dừng lại trên người Ji Hyo.

"Người đã hại anh Ji Sung thì không thể tha, nhưngngười mật báo cũng phải đền mạng, nếu không có cuộc điện thoại kia, anh Ji Sung sẽ không bị người ta ám sát..."

Bầu không khí quanh đó trở nên căng thẳng, Ji Hyo không khỏi đem tay trái của mình để vào lòngbàn tay Gary, cô chưa từng gặp phảihoàn cảnh như thế này, một khi không khống chế được, cô cũng không phải có thểtiếp nhận sự uy hiếp này.

"Xin Kang thiếu yên tâm, điện thoại là do Song Ji Eun gọi đi, chúng tôi tuyệt đối không liênlụy đến người khác..."

"Đúng..."

"Câm miệng hết cho tôi! " Garyquát lớn, kéo Ji Hyo đang giật mình quay lại: "Jong Ki, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết."

Song Jong Ki gật đầu, đi về phía quan tài Ji Sung.

Hai chân Ji Hyo cứng ngắc đi theo sau lưngGary, tựa như một con rối mấtđi cả khả năng phán đoán cũng như năng lực hành động. Gary đẩy cô vào trong xe, trongkhông gian nhỏ hẹp của chiếc xe thể thao sa hoa, có thể nghe thấy rõ ràng tiếngthở dốc của Ji Hyo.

"Bọn họ nói cái gì? Làm sao có thể đổ lỗi lên người chị gái em?" Tay trái củacô ra sức lay lên cánh tay người đàn ông.

Thấy y không nói gì, Ji Hyo tiếng cất cao giọng: " Anhnói gì đi! "

"Điện thoại rơi bên cạnh người JiSung,điều tra ra là của chị gái em, hơn nữa theo nhật ký liên lạc, cuộc điện thoạibáo tin kia chính là từ máy của cô ta gọi đi."

Ji Hyo khó tin lắc đầu, hai taycô giữ lấy cổ tay Gary: "Không có khả năng, anhnghĩ xem, chị gái em cũng không nhận ra Ji Sung,làm sao có thể báo tin cho người ta? Bọn họ không thù không hận, chị ấy khôngcó lí do để làm như vậy, Gary, nhất định không có khảnăng, lúc đó có phải là có hiểu lầm?" Ji Hyo bất chấp muốn khiến cho y tin tưởng lời nói củabản thân: "Sẽ không......"

"Sao lại không có khả năng?" Garyquay đầu sang: "Lúc trước chị gái em nói cô ta bị Yoo Jea Suk cường bạo, em cũng nói những vết thương trênngười cô ta không thể nào do chính cô ta gây ra, kết quả thì sao?"

"Đó là trước đây, bây giờ chị ấy không còn như lúc trước..."

"Làm sao biết được là thật sự thay đổi, hay lại giả tạo như lần đầutiên?"

"Gary, anh hãy tin em, sự thayđổi của chị em trong khoảng thời gian này em đều thấy được, lúc trước chỉ là dochị ấy phải kìm nén quá nhiều..."

Gary hất bàn tay đang giữ lấycổ tay y ra, Ji Hyo như đang ngồi trong đốnglửa: "Anh muốn làm gì chị ấy?"

Người đàn ông cũng không mở miệng, trực tiếp khởi động xe.

Theo như phản ứng vừa rồi của những người kia, Ji Hyo có thể nhận ra tình huống lần này rất nghiêmtrọng. Hai mắt cô đỏ bừng, bàn tay khoác lấy cánh tay Gary: "Gary, anh hãy giúp em, em chỉcó chị ấy là người thân duy nhất, chị ấy không thể xảy ra chuyện gì."

"Ji Sung đáng phải chết vô íchsao?" Gary giẫm phanh lại, lực quántinh khiến cho Ji Hyo bị xô về phía trước. Côcũng chưa kịp cài dây an toàn, đầu bị va vào kính sưng lên: "Vừa rồi em khôngnghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ sao?"

Hai vai Ji Hyo run run, khóc thànhtiếng. Cái này, cô phải làm sao bây giờ?

Nếu là người khác, Gary có lẽ có thể mắt nhắm mắtmở, nhưng mà, Ji Sung thì không được. Cậu ta đitheo Song Jong Ki vào sinh ra tử, không đơn giản chỉ là ngườidưới, nhiều hơn chính là tình huynh đệ. Cho dù y có thể nương tay, nhưng Song Jong Ki cũng sẽ không bỏ qua cho Song Ji Eun. Hơn nữa, thủđoạn so với y còn độc ác hơn.

"Gary, anh hãy nghe em nói,chuyện có lẽ không phải như các anh nghĩ đâu, điện thoại là của chị gái em,nhưng cũng không thể nói lên rằng điện thoại chính là chị ấy gọi..."

Bạc môi của Gary nhếch lên, bên ngoài ánhmặt trời ấm áp ôn hòa, lại bị cách bởi một tầng kính chắn gió, không thể sưởiấm hai trái tim xa cách.

"Gary, anh giúp em nốt lần nàyđược không? Chỉ cần nốt lần này thôi, em đảm bảo..."

Gary lúc này mới khởi động xehơi, trên đường trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng cũng không nói gì.

Người đàn ông mở cửa đi vào, Ji Hyotheo sát phía sau, cô giữ chặt ống tay áo Gary: "Gary,anh hãy cứu chị gái em, cứu chị ấy..."

Người đàn ông rút tay ra, Ji Hyothấy thế, đuổi theo Gary tại đoạn rẽ: "Chỉ nốt lầnnày thôi được không?"

Cô đau đớn cầu xin, theo Gary đi vào phòng ngủ. Y nằmbẹp trên giường, Ji Hyo theo nằm xuống bên cạnh y:"Gary, anh đồng ý với em đi, nóivới em một câu đi mà."

Chỉ khi y gật đầu một cái, cô mới có thể thả lỏng người được.

Hai mắt Gary nhắm nghiền, không trảlời.

Ji Hyo ghé vào tai y không ngừngvan nài, hồi lâu không thấy y mở miệng, Ji Hyo biết y đang ngủ, cộng thêm tối hôm qua ngủkhông ngon giấc, cô nằm trên giường, dần dần hai mắt cũng khép lại.

Ji Hyo mơ.

Trong mơ, Song Ji Eun toànthân đầy máu nằm ở bên cạnh cô, con mắt còn chưa kịp nhắm lại.

"A..." Ji Hyo bừng tỉnh, sau khi nhìn rõràng là đang ở Hoàng Duệ Ấn Tượng, mới thở phào. Bàn tay cô bỗng ý thức sờ sangchỗ bên cạnh, lại không thấy gì.

"Gary?" Cô ngồi ở trên giườngkhẽ gọi, thấy không có người trả lời, cô vội vàng vén chăn ra đứng dậy. Bancông và phòng tắm đều không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông. Đáy lòng Ji Hyo thấy nặng trĩu, đi dépvào, lảo đảo xuống lầu.

"Ji Hyo, dậy rồi à?" Dì Goo thấy cô đi ra khỏi phòng ngủ.

"Dì Goo, dì về lúc nào thế?"

"Mới về chưa lâu, dì thấy SongJi Eun dậy rồi, nên tranh thủ thời gian về đây."

"Dì có thấy Gary không?" Ji Hyo vẻ mặt khẩn trươnghỏi.

"À, Kang thiếu sao, mới ra ngoài, cậu ấy dặn dì không cần đánh thứccháu."

Ji Hyo cầm lấy chìa khóa xe, vộivàng ra ngoài. Hai tay cô khẩn trương nắm lấy vô-lăng, chưa từng lái xe nhanhnhư vậy. Cô liên tục vượt qua đèn đỏ, còn chưa đi tới khu nhà của Ji Hyo xa xa đã nhìn thấy xe của Gary đỗ ở đó.

Ji Hyo đẩy cửa xe ra, hổn hểnchạy vào.

Gary có chìa khóa chỗ của Song Ji Eun, Ji Hyo tới nơi, thấy cửa khôngđóng mà hé ra một khe hở, bên trong mơ hồ có tiếng khóc truyền ra.

Cô đẩy cửa đi vào, điều đầu tiên đập vào mắt chính là Song Ji Eun đang ngồi dưới đất, Gary quả nhiên ở đây, tay phảicủa y đang cầm súng, đối diện với Song Ji Eun.

Ji Hyo không chút nghĩ ngợi laođến, người huých vào cánh tay của người đàn ông.

"Pằng."

Một phát bắn trượt, đèn bàn ở trong phòng khách vỡ tan tành.

Hai chân Ji Hyo khuỵu xuống, cả người ướtđẫm mồ hôi, cô ngồi trên mặt đất đến cả sức lực để đứng lên cũng không có. Côkhó mà tưởng tượng được, nếu cô đến chậm một bước...

Hai tay Song Ji Eun ômlấy đầu gối, mái tóc dài che khuất cả khuôn mặt.

Ji Hyo ôm lấy chân người đàn ông:"Đừng..."

"Ji Hyo, em buông ra."

Ji Hyo đứng lên, dùng thân thểchắn trước mặt Song Ji Eun:"Chị, rốt cục tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Chị nói cho anh ấy biết, chịkhông liên quan gì đên chuyện này..."

"Không phải tôi hại chết của anh ta, thật sự không phải là tôi, lúc đó tên kiauy hiếp ta, bảo tôi lấy điện thoại di động ra, điện thoại cũng không phải tôigọi, huhu...... Là hắn gọi." SongJi Eun sợ hãi núp ở sau lưng Ji Hyo, ả chỉ cần nhắm mắt lại, liền thấy Ji Sung nằm ở bên cạnh ả, hình ảnh đôi mắt còn chưanhắm lại hiện lên rõ ràng trong đầu ả, đuổi không được.

"Gary, anh đã nghe thấy chưa?Lúc ấy chị gái em không hề báo tin cho người ta."

"Bây giờ bọn họ đều đã chết, không ai biết được lời cô ta nói thật hay làgiả."

"Em tin, chị gái em sẽ không nói dối em nữa." Ji Hyo trở lại trước mặt Gary, hai tay cô giữ chặt bàntay phải đang cầm súng của người đàn ông.

Gary vung tay lên, đẩy côra.

Song Ji Eun liên tụcthét lên: "Ji Hyo, cứu chị, chị không muốnchết, chị thật sự không gọi cuộc điện thoại kia, tha cho tôi đi..."

Ji Hyo chắn trước mặt Gary, hai tay cô dang ra: "Nếuanh muốn giết chị ấy, thì hãy giết luôn cả em đi."

"Em uy hiếp anh?" Người đàn ông nhíu mày.

"Mạng của em là chị gái em cho, Gary, anh hãy bỏ qua cho chị ấy một lần nay, được không?Chúng ta giống như trước đây sống vui vẻ với nhau, em không muốn phá vỡ sự yênbình này, Gary, em cầu xin anh cũng khôngđược sao?" Ji Hyo nhanh chóng nước mắt chảyròng ròng, hai tay giữ chặt lấy tay Gary không buông.

"Anh không muốn nói dối em." Garynhìn thẳng vào mắt Ji Hyo, y lắc đầu: "Lần này cô tagây họa, anh cũng không giúp được."

Ji Hyo khó có tin nhìn chằm chằmy: "Em không tin, chẳng lẽ chị ấy bị uy hiếp cũng là sai? Cho dù có sai, anhcũng không nên dùng cách này này để giải quyết?"

"Vô dụng, mặc dù anh tin rằng cuộc điện thoại đó không phải cô ta gọi, nhưng côta không thể không liên quan đến cái chết của Ji Sung, Ji Hyo, nếu anh không ra tay, kếtcục của cô ta sẽ còn thảm hại hơn."

"Không! " Bất luận thế nào Ji Hyocũng không thể tiếp nhận được: "Chị ấy..." ngón tay Ji Hyo chỉ vào Song Ji Eun ở phía sau: "Nếunhư chị ấy chết, em phải làm sao bây giờ?" Cô quỳ xuống ôm lấy chân Gary: "Em xin anh, giúp em đi, Gary, anh đã nói rằng em là vợanh, em muốn gì anh cũng đồng ý, cũng cho em. Bây chị em sẽ không làm sao, anhđồng ý được không?"

Ji Hyo khóc lớn: "Nếu chị gái emchết ở trong tay anh, thì em phải làm sao đây, em phải làm sao?"

Gary hạ mắt xuống: "Ji Hyo, em bảo anh tha cho cô ta,vậy người đã chết, ai trả lại công bằng cho cậu ta?"

Ji Hyo ngơ ngác, giữ lấy cổ tayhắn.

Người đàn ông hất tay cô ra, cô té ngã xuống đất, nhưng lại đứng dậy rất nhanh,chắn trước mặt Gary.

"Ji Hyo, em không thấy phiềnà?"

"Em chỉ xin anh, hãy tha cho chị gái em." Ji Hyo trước sau lặp lại một câu nói.

Gary hất cằm lên: "Em từng nóivới anh, những loại việc như thế này là việc của luật pháp đúng không?"

Trong mắt Ji Hyo lóe lên hy vọng: "Anh đồngý tha cho chị gái em sao?" Cô tin rằng chuyện này không hề liên quan đến Song Ji Eun, nếu dựa theo lẽthường, Song Ji Eun nhấtđịnh không làm sao.

Gary thu lại súng trên tay,xoay người rời khỏi phòng.

Đáy lòng đang thắt chặt lại của Ji Hyo theo đó mà thả lỏng ra, Song Ji Eun ôm lấy Ji Hyo từ phía sau: "Ji Hyo, cảm ơn em, chị rất sợ, emđừng đi..."

"Chị, em không đi." Ji Hyo kéo Song Ji Eun dậy: "Chị hãy nóirõ cho em biết, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ji Hyo ở chỗ Song Ji Eun đến tận tối, côgọi điện thoại cho Dì Goo, lúc về đến nhà đã gần támgiờ.

Ji Hyo đến bữa tối cũng chẳngthèm ăn mà đi lên lầu, trong phòng không bật đèn. Cô sờ soạng đi vào, lờ mờ cóthể nghe thấy tiếng hô hấp của người đàn ông. Ji Hyo bật đèn ở đầu giường lên, quả nhiên nhìn thấy Gary đang nhắm mắt ngồi trênsofa.

Cả người y chìm trong bóng tối vô hạn, ánh đèn bàn ở xa không thể chiếutới.

Ji Hyo nhẹ nhàng bước đến bêncạnh y, cô cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh y.

Ji Hyo tin tưởng Song Ji Eun, cô cho rằng, Gary chỉ cần nói một tiếng, làcó thể giải quyết chuyện này. SongJi Eun bây giờ sợ tới mức hoảng loạn, điều đó đủ để chứng minh rằngtrong lúc ấy ả chỉ là vô tình bị kéo vào vụ hung án này.

Cô dựa gần vào y, rất nhanh cảm thấy mệt mỏi.

Tay phải của Ji Hyo giữ lấy góc áo Gary, sợ y sẽ giống như banngày, rời đi không chút tiếng động.

Người đàn ông ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy trên vai nằng nặng, quaysang nhìn, Ji Hyo đã ngủ thiếp đi.

Y muốn bế cô lên, quần áo lại bị cô giữ chặt, Gary đành phải gỡ tay cô ra: "Ji Hyo, em buông lỏng ra, anh bếem lên giường ngủ."

"Gary, anh đừng đi."

Bạc môi của người đàn ông nhếch lên: "Anh không đi."

Ji Hyo không rời Gary nửa bước, nhưng y biết,làm như vậy cũng vô ích. Chuyện của Ji Sungrất lớn, y đã đồng ý với Song Jong Ki sẽ đòi lại công bằng, mà cách giải quyết tốtnhất bây giờ, chỉ có một.

Cái chết ngày đó của Park Nam Jung nếu muốn điều tra ra cũngkhông khó, Gary tin rằng chuyện đó có thểgiấu được, không có khả năng để lại chút sơ hở nào.

Mấy ngày này Gary đều ở trong Hoàng Duệ ẤnTượng chứ không hề ra ngoài. Ji Hyokhông dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng cũng dần cảm thấy có chút yên tâm. Côthầm nghĩ rằng, như vậy liệu có phải là y đã giúp chị gái cô, chị sẽ không làmsao?

Rất nhanh, sự thật về cái chết của Park Nam Jungcũng được tìm ra.

Việc đúng thời cơ, bây giờ chính là chứng minh cho lời nói đó, không phải khôngcó báo ứng, mà là chưa tới.

Camera giám sát trên tầng thượng của tòa nhà, hình ảnh rất rõ ràng. Khi nó đượcgiao vào tay Gary, Ji Hyo còn đang ở trên lầu chưaxuống.

Gary ngồi ở trên ghế sa lon,tay phải đem điều khiển từ xa mở ra.

Trên màn hình, Park Nam Jung đến gần lan can bảo vệđang gọi điện thoại, Song JiEun đẩy xe lăn đến, ParkNam Jung dĩnhiên nhìn thấy, nhưng cũng không dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tụcnói chuyện qua điện thoại.

Ngay lúc đó, có một cảnh làm Garykhông khỏi kinh ngạc.

Song Ji Eun dĩ nhiênchống hai tay đứng lên, đem ParkNam Jungđầy xuống lầu.

Ngón trỏ của Gary nhẹ gõ lên sofa, thì ra,khi đó chân cô ta đã có thể đứng dậy. Nhưng Song Ji Eun lại nói dối, thậm chí còn để cho em gáinhận tội thay mình.

Người như vậy, dựa vào đâu mà tin tưởng lời nói của cô ta?

"Gary, anh đang xem gì thế?" Ji Hyo đang đi xuống, chưa thấyngười, đã nghe thấy tiếng.

Gary vội chuyển kênh, khi Ji Hyo đi vào phòng khách, trongTV đang phát tin tức.

Cô ngồi xuống bên cạnh Gary, trên khuôn mặt nhỏ nhắnlà vẻ thư thái sau giấc ngủ. Ji Hyocũng không biết được tính toán trong lòng Gary, mắt cô nhìn sang hướng khác, vẻ mặt có chút lườibiếng: "Em muốn đến chỗ chị gái em một chút."

"Ji Hyo." Gary nhìn cô: "Mấy ngày này, emđừng đi, anh sẽ để Dì Goo ở đấy chăm nom, tránh cóngười theo dõi."

Ji Hyo vội vàng gật đầu, trongđáy mắt rõ ràng tung tăng như chim sẻ. 

[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)Where stories live. Discover now