Chương 134: Không Cho Phép Nghĩ Đến Người Đàn Ông Khác

164 5 0
                                    

Hai người đứng đối diện nhau, tới khoảng 10 phút đồng hồ nhưng ai cũng không biết mở miệng nói cái gì.

Bộ dáng của Ji Hyo, khuôn mặt hồng hào chút ít, tóc cũng dài ra, kỳ thật Ho Dong cũng thích cô để tóc dài.

Tay phải của Ho Dong buông xuống bên hông, nắm chặt một phần bệnh lý.

Ji Hyo tầm mắt cao thấp băn khoăn, cô chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như thế. Thật tốt, Ho Dong anh ấy không có việc gì. Cô không thể giấu đi ánh mắt xúc động và hưng phấn, nhưng lúc muốn thể hiện rõ ràng thì cô lại phát hiện mình thật bất lực. Ji Hyo không thể nào giống như trước kia mà chạy đến, ôm lấy anh ấy và nói: " Ho Dong, anh vẫn còn sống, anh đã trở lại."

Đáy lòng Ji Hyo mông lung có tầng nước mờ mịt dâng lên, tầm mắt của cô nhìn vào con yêu đang nằm trong lòng mình.

" Ji Hyo." Ánh mắt Ho Dong cũng dừng ở cục cưng trên người cô, dĩ nhiên là ảm đạm: "Đây. . . . . . là con của em sao?"

Lồng ngực của Ji Hyo dường như có đôi bàn tay hung hăng xé ra, tan nát ở bên trong. Ji Hyo u tránh đi ánh mắt hiền hòa như ngọc của người đàn ông: "Vâng. . . . ."

Ho Dong một hồi lâu không nói gì.

Ji Hyo cũng cúi thấp đầu, Ho Dong sống chết không rõ mà cô lại có con, cô cảm thấy không có cách nào ngẩng đầu lên mà đối mặt với anh ta. Ji Hyo cũng tự biết, từ khi cô bị mang về thành phố Bạch Sa thì lúc đó cô và Ho Dong sẽ không thể nào có kết quả.

Tầm mắt Ji Hyo lơ đãng nhìn qua bệnh án ở trong tay anh ấy: " Ho Dong, anh bị bệnh sao?"

"Không phải, là mẹ của anh."

"Dì bị bệnh gì, có nặng không?"

Ho Dong không có trả lời thẳng: " Ji Hyo, em có khỏe không?"

Người đến kẻ đi trong đại sảnh, âm thanh huyên náo hòa tan trong rung động của một cuộc trùng phùng. Ji Hyo đem Bôn Bôn giao cho Chị Choi ở bên cạnh. Cô cùng Ho Dong đi ra phía ngoài sân. Chị Choi liền ôm đứa trẻ ngồi ở nơi có thể nhìn thấy được Ji Hyo.

Ji Hyo không có mở lời trước, cô theo thói quen là sờ vào cổ tay mang đồng hồ. Ho Dong hai mắt nhìn chằm chằm vào động tác này của Ji Hyo, khẳng định là cô mỗi ngày đều đeo nó, nếu không, dây đồng hồ sẽ không bị hư hao như vậy: " Ji Hyo, em đổi một cái khác đi."

Chính anh cũng không ý thức được, lời này nói ra, âm thanh lại run rẩy.

Ji Hyo nắm chặt đồng hồ đeo tay: " Ho Dong, một năm nay anh ra sao? Đêm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao ở bên bờ biển lại tìm thấy áo dính máu của anh và chiếc nhẫn?"

Ho Dong nhớ tới cảnh tượng đó, bỗng nhiên có cảm giác máu trong người đều chảy ngược. Gió lạnh nhân cơ hội mà chui và từng lỗ chân lông, anh giống như bị ngã vào trong hầm băng, bị sợ hãi vùi sâu đến nỗi không thể đưa tay ra kêu cứu.

Một chiếc xe màu đen có rèm che lướt qua hàng cây, Ho Dong bị những cạnh đá bén nhọn sắc lẹm cứa đứt, mắt anh thấy chiếc xe dứt khoát mà đi: "Không, Ji Hyo. . . . ."

Anh biết rõ, từ khoảnh khắc trở đi, anh sẽ vĩnh viễn mất Ji Hyo.

Ho Dong vung quả đấm nện xuống bờ cát, vảy ra những hạt cát mang theo vị mặn của nước biển dính vào mặt anh. Anh đau đến không còn muốn sống, liều mạng co người đứng dậy, hai tay xoa bóp muốn cơ thể khôi phục tri giác mà đuổi theo sau.

Người đàn ông bên cạnh dùng chân đá đá anh: "Đứng lên! "

"Làm gì bây giờ?" Tên còn lại hỏi.

"Mang đến bệnh viện trước đi, hắn như vậy chỉ sợ chống đỡ không nổi. Ngày mai cho hắn thêm một khoản tiền rồi chúng ta trở về thành phố Bạch Sa."

"Tôi không đi bệnh viện, các người dẫn ta trở về thành phố Bạch Sa."

"Nghĩ kỹ chưa hả?" Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Ho Dong: "Tao khuyên mày đừng mơ hão nữa, đối nghịch với Kang thiếu sẽ không có quả ngon để ăn, dây dưa đến chỗ này. Hậu quả mày cũng thấy rồi đấy, người phụ nữ kia lúc mang đi toàn thân đầy máu. Thông minh một chút đi, mày hãy đi cho xa vào, nếu không lại rước thêm họa vào thân."

"Nói với hắn những lời nhảm nhí này làm gì?"

"Anh nói Ji Hyo toàn thân là máu?" Anh không ngờ tới Gary thật sự lại có thể làm chuyện như vậy. Hắn thật sự muốn Ji Hyo trở về mà lại bất chấp bất cứ giá nào, thậm chí đem Ji Hyo hủy diệt thì hắn cũng không thương tiếc sao?

Thân thể Ho Dong có thể cảm thấy ấm hơn chút ít, một tên trong hai người đàn ông kéo áo của anh, lôi anh đứng dậy: " Kang thiếu cho mày tiền, cũng đủ về sau cơm áo đều không lo. Người phụ nữ kia đi theo mày thì có gì tốt chứ? Mày nhìn một chút đi, ngay cả một chỗ ở cũng bị thiêu rụi, đừng có lại tính toán gì khác. Kang thiếu đã sớm cảnh cáo rồi, các người thật muốn ở cùng một chỗ thì gặp một cái sẽ đốt một cái. Ai có liên quan đến các người, Kang thiếu tra ra thì thấy một người sẽ hủy diệt một người."

Ho Dong toàn thân phát run, anh nhìn theo hướng Ji Hyo rời đi, đột nhiên vùng khỏi tay của người đàn ông: " Ji Hyo. . . ."

"Mẹ kiếp, cho ta đi! "

"Thả ta ra! "

Ho Dong toàn lực giãy giụa, người đàn ông thấy thế, một quyền vung đến nện vào mặt Ho Dong. Máu tươi lập tức phun ra, khiến cho áo khoác dính đầy máu. Anh bịt mũi miệng lại, máu theo kẽ tay mà chảy ra.

Dường như anh đã bị một quyền này đánh thức, giật mình đứng yên một hồi lâu không nói gì. Ho Dong suy sụp đôi vai. Ji Hyo đi, không còn gì có thể cho anh hy vọng. Anh đứng ở bờ biển, nghe từng đợt thủy triều dâng lên mãnh liệt và ồn ào ở bên tai.

"Đi thôi." Người đàn ông đẩy vai của anh.

Ho Dong theo lực của hắn mà lảo đảo một bước, anh cởi áo khoác dính máu ra ném vào bở biển. Gió lạnh thấu xương, lòng anh đau như cắt, lại đưa ngón tay đau nhức rút chiếc nhẫn ra.

Ho Dong ngồi xổm xuống, dùng áo khoác trùm lên chiếc nhẫn rồi lấy cát lấp lên.

"Tôi muốn trở về nhà gỗ xem một chút."

"Thật nhiều chuyện."

"Thôi, cho hắn đi đi, chúng ta thế này rồi mà." Người đàn ông nhìn đồng hồ: "Chúng ta tối nay khẳng định là không kịp trở về thành phố Bạch Sa."

Ho Dong nhìn về phía xa xa, căn nhà gỗ bị thiêu hủy hơn phân nữa, ngọn lửa cũng không rừng rực như vừa rồi nữa. Gương mặt bị nguồn nhiệt nóng hổi bao trùm. Anh thật vất vả mới có thể cùng Ji Hyo đến được nơi yên bình này, vậy mà, bây giờ nó bị phá hỏng như vậy...

Mặt biển mênh mông mà che giấu màu đen thần bí, đột nhiên truyền đến những âm thanh kéo dài. Hai gã đàn ông đứng ở bờ biển xoay người nhìn lại, thấy một chiếc du thuyền đang lái tới, trên boong thuyền có một cô gái mặc bộ đồ da màu đen cầm lấy kính viễn vọng: "Nơi này tại sao lại có người, cuộc gặp đêm nay không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh muốn kế hoạch bị phá hủy sao?"

Người đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn lại: "Tôi sẽ cho người đuổi bọn họ đi."

Cô gái xõa tung mái tóc quăn vô cùng mê người, để ống nhòm xuống, thuận tay cầm lấy khẩu súng bắn tỉa ở trên bàn bên cạnh, hướng phía bờ biển nhắm vào hai người.

"Đoàng! "

Người đàn ông mắt thấy đồng bạn bị bắn trúng não bộ, vừa muốn rút súng thì đã bị đối phương nhanh chóng bắn chết, cả quá trình không vượt quá 1 phút.

Ho Dong nghe được tiếng súng, anh trốn vào một chỗ xa trong rừng cây. Du thuyền cập bờ, hai gã đàn ông đã tắt thở.

Người đàn ông trên du thuyền khóe miệng mỉm cười: "Alice, kỹ năng của cô chuẩn đấy."

Cô gái lau chùi ống ngắm: "Tôi không chịu được một chút sai lầm nào, muốn tôi lựa chọn, dĩ nhiên là người khác chết còn tôi thì sống."

Ho Dong không dám thở mạnh ra, anh ở một góc khuất mà nhìn chuyện này xảy ra, chỉ biết hai người vừa rồi còn nói chuyện với mình mà giờ đã chết, có người đi xuống khỏi thuyền, lôi thi thể lên.

Alice đem súng bắn tỉa đặt lại trên bàn: "Để ở khoang thuyền, đợi lát nữa trở về thì ném xuống nước cho cá ăn."

Ho Dong cuộn người đứng dậy, anh khom lưng tựa vào một cây khô ở phía sau. Alice cầm lấy kính viễn vọng kiểm tra xung quanh: "Có vẻ đã được yên tĩnh rồi."

Ho Dong lạnh cóng trên mặt đất phát run, chờ cho du thuyền kia rời đi thì mới đi ra khỏi rừng cây, môi anh bầm đen, lục lọi khắp túi mới tìm được mấy trăm đồng lúc đi siêu thị còn dư lại.

Ji Hyo kiềm lại nước mắt, cô nghĩ đến Ho Dong bị một trận thập tử nhất sinh, trong lòng càng thêm khó chịu: "Vậy về sau thì anh đi đâu?"

Ho Dong khoanh tay lại, nở một nụ cười khổ: "Anh đi đến một chỗ rất xa, Ji Hyo, khẳng định là em không đoán được."

Ji Hyo cũng giương nhẹ cánh môi, vui vẻ mà lại khổ sở đến vô vị: "Em nhớ được anh và em đã từng nói, nếu có cơ hội thì muốn đến vùng núi dạy học. Những đứa trẻ ở vùng cao có khả năng Piano cũng không biết, anh còn nói, âm thanh nghe hay như vậy thì cần phải mang đến cho tất cả những đứa trẻ."

Anh đã nói qua thì cô không quên.

Ho Dong trong mắt có chút sáng ngời: "Đúng, anh đi lên vùng núi, nếu như không phải là mẹ anh ngã bệnh thì anh có thể sẽ không đến thành phố Bạch Sa này."

" Ho Dong, anh vì sao lại không trở về tìm em, em đã cho rằng. . . . . . ."

"Anh đến vùng núi sau khi thu xếp thì đã gọi điện cho ba mẹ, nói cho họ biết là anh không sao. Anh biết rõ là em có thể đang tìm anh ở khắp nơi, anh nghĩ, hai người khả năng sẽ không liên lạc được với em. Anh liền để cho mẹ nghĩ cách nói cho Bora, anh không muốn em lo lắng. . . . . . ."

Nếu khiến cho Ho Dong trở lại nơi này mà đối mặt với cô, anh sợ, anh thật sự sẽ bị sụp đổ.

Ji Hyo thần sắc giật mình, hiển nhiên, Ho Dong trước tiên nhất định là sẽ thông báo ngay, tâm tư anh trước này đều rất tình cảm, sẽ không để cho ông bà Ho lo lắng nhiều. Bora lại là người bạn tốt nhất của Ji Hyo, nếu cô ấy biết rõ chuyện này, tuyệt đối sẽ chạy như bay đi tìm Ji Hyo.

Câu trả lời duy nhất, chính là bà Ho tận lực che giấu.

Một năm này, những ngày Ji Hyo có thể ăn ngon ngủ yên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô sống mà bị ám ảnh về tính mạng của Ho Dong, anh sống chết không rõ, mấy lần còn muốn đi tìm ba mẹ của Ho Dong, nhưng lại luôn sợ hãi nếu họ trông thấy cô thì lại càng thêm kích động. Như mấy tháng trước, ở bệnh viện này, bà Ho còn hung hăng muốn cô đền mạng vì Ho Dong.

[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)Where stories live. Discover now