Ji Hyo nôn đến thất điên bát đảo, dạ dày bị đè ép hầu như đứng lên không nổi.
Ho Dong đứng chắn trước người cô, không để cô nhìn thấy tội ác ở trước mắt.
Ji Hyo tay phải níu lấy ống tay áo của Ho Dong, nửa người trên mềm nhũn dựa vào người anh.
Gary ánh mắt ngưng tụ: " Ji Hyo."
Cái tên bị y nhắc tới, Ji Hyo có cảm giác như chính mình không thoát khỏi tội nghiệt, cô lắc đầu: "Anh đừng tới đây! "
"Em còn muốn nói, tay của em là bị anh biến thành như vậy không?"
Ji Hyo khó có thể tin được mà nhìn Gary: "Chẳng lẽ, anh chỉ vì muốn chứng minh tay của tôi bị thương là không liên quan gì tới anh?"
Gary từ trước đến nay khinh thường việc giải thích, cũng luôn quan niệm rằng có nhân ắt có quả, y cho rằng Ji Hyo không thể tiếp tục đánh đàn, mấu chốt là bị ám ảnh vết cắt thứ hai, mà thù này, y phải thay cô đòi lại: "Lúc anh và em ly hôn, đúng lúc May có ở đó, người cướp em hôm đó là anh trai ả ta, hai kẻ đó đã bị anh phế bỏ đôi tay."
Ji Hyo càng thêm hoảng hốt, cô đánh bạo nhìn về phía hai người đang phủ phục giãy giụa trên mặt đất, cô định thần nhìn lại, liền nhận ra một người trong số đó chính xác là Muk May!
May hai tay không thể nhúc nhích, để ngăn đổ máu mà chết, chỉ quấn băng qua loa, tấm vải trắng sớm đã nhuộm thành đỏ ngầu, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái, dòng máu đỏ sẽ cứ thể từ đó tuôn ra như suối.
"Anh ... " Ji Hyo mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Anh muốn thế nào?"
"Chẳng lẽ em không hài lòng sao?" Thân hình Gary chìm vào góc đường âm u, màu đen của bộ tây trang như ngụy trang cho sự tàn nhẫn và khát máu của quỷ satan, lấy oán báo oán, y cho rằng ít nhất Ji Hyo có thể mỉm cười.
Nhưng trên mặt của cô lúc này, lại chỉ có sự chán ghét và bài xích dành cho y.
Ho Dong ôm lấy bả vai Ji Hyo, tay của cô ra sức bóp chặt lấy cánh tay của anh, giống như người sắp chết đuối đang vùng vẫy giãy giụa lại vớ được cái phao cứu sinh.
Một màn này trong mắt Gary, lại hết sức chướng mắt.
" Ji Hyo, theo anh trở về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ngẩng, phảng phất nghe được sự mỉa mai lớn nhất đời này, cô khuôn mặt cứng ngắc, cười so với khóc còn khó coi hơn: " Gary, tôi thấy là anh đang nằm mơ rồi phải không?"
Gary lạnh lùng nhíu chặt lông mày, y ngẩng đầu nhìn về phía Ho Dong: "Tôi tưởng sau khi ly hôn, em đi theo ai, thì ra là tên gãy tay này. Em không phải nói hắn mất tích tìm không được sao? Bây giờ vì sao lại cùng hắn thành một đôi thế này."
"Không cho phép anh nói anh ấy như vậy! " Ji Hyo ưỡn thẳng lưng, thân thể gầy yếu dựa sát vào Ho Dong, cô hiểu rõ tính tình Gary, cho nên Ji Hyo giữ tay Ho Dong, cũng không để anh mở miệng: "Hai chúng tôi hôm nay trở thành như vậy, đều là do anh ban tặng! "
Gary đứng cô độc trong gió, bên cạnh May sống không bằng chết, ả đưa tay muốn nắm lấy ống quần Gary, lại bị người đàn ông bên cạnh dùng chân đá văng ra.
"A ... "
Tiếng hét khàn khàn mà thảm thiết vang lên trong đêm tối lại càng thêm buốt lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
" Ho Dong lúc trước chỉ vì nói giúp tôi một câu mà đã bị anh bức đến cái nơi này, mà tôi, một cuộc hôn nhân thiếu chút nữa lấy của tôi nửa cái mạng. Kang Gary, anh dựa vào cái gì mà còn muốn tôi trở về với anh? Khi tôi ở Hoàng Duệ Ấn Tượng đau khổ chờ anh về, sao anh không biết quay đầu lại? Anh nghĩ rằng tôi khi nhìn thấy kết cục của May thì tôi sẽ cười lên tiếng sao? Tôi chỉ nhìn thấy, đây chính là Goo Ara thứ 2 mà thôi, còn không biết có bao nhiêu vết xe đổ. Lúc được anh sủng ái, anh đem người ta nâng đến cao cao tại thượng, còn lúc anh chơi chán lại đem bọn họ tra tấn sống không bằng chết, thậm chí cửa nát nhà tan, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không cho sót lại. Lúc anh tìm đến May, làm sao lại không nghĩ được rằng cô ta sẽ được chiều chuộng mà sinh ra kiêu căng? Lúc anh cùng cô ta triền miên cũng không nghĩ tới tôi có ngày bị người ta cắt cổ tay. Anh lúc nào cũng cười nhạo tôi vì đàn dương cầm mà chịu hy sinh tất cả, vậy anh nên biết rõ, đàn dương cầm đối với tôi quan trọng biết bao nhiêu, anh hủy một đôi tay của May, nhưng tay của tôi còn có có thể cứu được không? Anh cho rằng anh không liên quan đến vết cắt trên cổ tay của tôi thì tôi có thể coi như không có việc gì mà quay về với anh? KangGary, anh còn nhớ rõ đêm trước ngày ly hôn không?" Ji Hyo nói một hơi nhiều như vậy, nhịp thở có chút gấp gáp: "Tôi hỏi anh, nếu như tay của tôi chính là bị đám thủy tinh kia cắt đứt, thì hôm nay anh còn có thể đứng ở nơi này không?"
Người đàn ông không cần nghĩ ngợi: "Có."
Ji Hyo sắc mặt bình tĩnh: "Vì cái gì? Anh nói cho tôi biết vì cái gì."
Gary lơ đãng chau hai hàng lông mày, giống như đang suy nghĩ lý do vì sao mà y lại thốt ra chữ "có" này.
Thấy y không nói lời nào, Ji Hyo lại nói tiếp: "Khi chúng ta ký tên trên tờ giấy ly hôn, sự chán ghét của anh đã rõ ràng như thế, tôi cứ tưởng rằng, chúng ta đời này kiếp này cũng không gặp nhau, anh đường đường là Kang thiếu, thứ anh không thiếu nhất là tiền và phụ nữ, anh không phải thích nhất là nữ sinh sao? Hoa Nhân chắc chắn không ít người hợp khẩu vị của anh, tôi hiện tại có cuộc sống của tôi, về phần anh đã giúp tôi báo thù này ... " Ji Hyo ánh mắt liếc xuống mặt đất, nhịn không được lại muốn ói: "Tôi cám ơn anh, đã được chưa?"
" Song Ji Hyo, em nói vậy là có ý gì?"
" Ho Dong, chúng ta đi." Ji Hyo giữ chặt tay Ho Dong muốn rời đi.
"Đứng lại! " Gary đi đến chế trụ cổ tay cô: "Đi theo hắn có cái gì tốt? Ngay cả một gian phòng cũng không thể cho em, Ji Hyo, em cam tâm tình nguyện sống cả đời như vầy phải không?"
"Anh ấy yêu tôi, anh có thể hiểu không?" Ji Hyo đem Gary tay kéo ra, ân oán của bọn họ Ho Dong không tiện xen vào, anh nắm chặt bả vai Ji Hyo, như vô tình lại đem cô bảo vệ ở bên người, bảo vệ cô thật chu toàn.
"Yêu?" Gary nhướng cao lông mày, ánh mắt đỏ ngầu hướng Ho Dong: "Người đàn bà bị người khác trêu đùa, mày còn yêu?"
Ji Hyo sắc mặt trắng bệch, cảm giác được tay Ho Dong ở trên bả vai cô vỗ nhẹ, giống như trấn an tâm tình của cô: "Tôi nếu thật sự muốn vãn hồi một người phụ nữ, thì sẽ tuyệt đối không nói với cô ấy những lời độc địa như "chơi" thế này."
"Anh nghe thấy rồi chứ?" Ji Hyo cầm chặt tay Ho Dong: "Kang Gary, anh nói bất kì cái gì đều vô dụng thôi, tôi khi ở bên anh đã ngã quá đau, thật vất vả mới đứng lên được, tôi sẽ không ngốc đến nỗi quay lại khoảng thởi gian trước kia đâu."
Cô muốn đi, lại bị Gary dùng sức chế trụ cổ tay.
Y lực đạo rất lớn, ghìm tay Ji Hyo cơ hồ như vỡ vụn, Ji Hyo dùng tay kia giằng ra, nhưng thế nào cũng không thể làm y buông tay: "Khu nhà trọ này của chúng tôi không giống với các anh, chứng kiến cảnh tượng như vậy sẽ bị dọa chết khiếp đấy." Cô liếc xuống dưới chân y: "Mang theo bọn họ đi đi."
Cùng sống với kẻ trong bóng tối, có thủ đoạn thế nào, tùy lúc cũng không còn tội lỗi.
" Ji Hyo ... " Gary nhẹ giọng gọi cô.
Ji Hyo ngẩng đầu, dưới đèn đường mờ nhạt, ánh mắt người đàn ông thâm sâu không rõ, một màn này, tựa như lúc trước cô giữ chặt tay Gary như vậy, mặc dù biết có giữ y cũng không thay đổi được gì, lại cố chấp, chết cũng không chịu buông tay.
"Anh đem bọn họ giao cho em, em muốn xử lý như thế nào cũng được."
Ji Hyo không tránh được, ánh mắt cô nhìn về phía sau lưng Gary xa xa có cây ngô đồng: "Bọn họ nếu thật là cướp, vậy thì báo cảnh sát đi."
Lời của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên nghị, không có gì nao núng.
Ho Dong khẽ buông thõng tay: "Bộ dạng này mà báo cảnh sát, chỉ sợ ... "
May cùng Muk Cha nhìn qua cũng biết đã bị tra tấn rất nhiều, cảnh sát một khi đã bắt tay vào điều tra, chắc chắn Gary cũng không tránh khỏi liên lụy. Ho Dong biết rõ Ji Hyo đối với y còn tình cảm, anh chỉ sợ, Ji Hyo đến lúc đó ngược lại sẽ khó chịu.
Ji Hyo hiểu được nỗi băn khoăn của Ho Dong, anh luôn vì cô mà lo lắng đến nỗi quên bản thân mình, Gary hại anh thành như vậy, còn có gì tốt mà lưu tình.
"Sợ gì chứ, cho dù tra được trên đầu Kang Thiếu, anh ta tuyệt đối sẽ không làm cho mình có việc gì, người có quyền có thế giỏi nhất đổi trắng thay đen." Lời nói của cô sắc bén, đối với y trong mắt không có chút nào lo lắng, Ji Hyo nắm lấy tay Gary, dùng sức một nhát lôi ra.
"Em chẳng lẽ không sợ, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để em ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh tôi?"
"Tôi sợ chứ." Ji Hyo ngước ánh mắt đối diện Gary: "Nhưng sợ cũng vô dụng, lần này, tôi quyết sẽ không thỏa hiệp, mặc kệ anh sử dụng thủ đoạn gì, bởi vì tôi biết rõ cho dù thỏa hiệp cũng vô dụng, chỉ cần Kang thiếu anh một lần tâm tình không tốt, sẽ lặp lại y hệt chuyện trước kia." Từ đầu đến cuối, Ji Hyo thủy chung đối với chuyện Song Ji Eun không thể tiêu tan.
Trước đây, yêu y đã là sai lầm của cô, cô đành đâm lao phải theo lao.
Hôm nay cô không muốn chết thêm lần nữa.
Y lúc trước sủng ái May đến cỡ nào, Ji Hyo đều có thể nhìn thấy, nhưng ai mà biết được, tương lai y sẽ không vì một người phụ nữ khác mà sẽ đối xử với mình như thế một lần nữa?
Nhớ tới những khả năng có thể phát sinh những chuyện này, Ji Hyo cả trái tim đều rơi vào hầm băng, lạnh buốt không kiềm chế lại được.
Ho Dong đúng lúc ôm cô làm toàn thân cô ấm áp, cô cầm tay của anh đi nhanh đến hiên nhà trọ.
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, cũng hãy rời đi đi." Ji Hyo sợ chuyện gì Gary cũng có thể ra được, cô lấy điện thoại cầm tay ra: "Nhưng tôi phải báo cảnh sát."
Ji Hyo giả bộ như đang bấm số, cô tranh thủ thời gian nắm tay kéo Ho Dong lên lầu, bước đi dồn dập, nhưng lúc mở cửa lại không phát hiện ra tay mình đã run rẩy, Ho Dong thấy thế, nhận lấy chìa khóa, ôm Ji Hyo vào phòng.
"Kang thiếu ... " Người đàn ông sau lưng giọng nói tràn ngập thắc mắc, dù sao kinh động cảnh sát nhất định sẽ gặp phiền toái.
Gary nhìn qua thân ảnh biến mất ở đầu hành lang, y xoay người lên xe: "Đừng để tôi gặp bọn chúng."
Tống vào cục cảnh sát, như thế là quá tốt cho chúng rồi.
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua cửa sổ xe về phía May, ánh mắt ả ta đầy hận thù, thân thể thống khổ giãy giụa, Gary móc điếu thuốc ra, y đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lương tâm cắn rứt, y có thù ắt sẽ báo, mọi người đều biết rõ, có chuyện thà chọc vào cảnh sát cũng đừng đi chọc ác ma này, chưa thấy qua ai vượt mặt y được.
Gary cả đời chưa từng yêu ai.
Lúc còn rất nhỏ, y chỉ biết là sinh tồn, sinh tồn.
Nếu không bị người ta đánh chết, thì đến ngay cả trong giấc mơ cũng không duy trì trạng thái cảnh giác, có bao nhiêu lần, y mở to mắt rồi phát hiện ra những người bạn không may mắn của y đã chết cứng đơ bên người, Gary từ bé đã ý thức được: Dồn người khác vào chỗ chết, để mình giữ được mạng sống.
Y không chiếm được, sẽ cưỡng bức.
Cưỡng bức không được, vậy thì sẽ phá hủy tất cả những gì cô có, nếu như Ji Hyo không có chỗ nương tựa, mà chỉ có y mới có thể duỗi tay ra, cô còn có thể cự tuyệt được không?
Nhưng cũng có thể, trái tim cô sẽ chết, giống như chỉ là con rối vậy.
Gary hung hăng rút một điếu thuốc, vậy cũng không sao cả, ít nhất thì y cũng chiếm được!
YOU ARE READING
[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)
RomanceTác phẩm: CHÌM TRONG CUỘC YÊU Tác giả: Thánh Yêu Editor: Hạ Phong Post: Khoai Môn Kem Nguồn: http://truyenfull.vn/chim-trong-cuoc-yeu/ Cân nhắc trước khi đọc. "Cực mạnh" đó nha bà kon