Chương 68: Thế giới y sống tối tâm đến tận cùng

136 6 0
                                    

Goo Ara rất hâm mộ Ji Hyo, cô ấy vẫn nhớ những lời Gary từng nói với mình, câu nói đó, tàn nhẫn đến mức Goo Ara không muốn nghĩ về nó nữa.

"Dù đã xảy ra chuyện gì thì trước khi muốn làm hại Nam Seo Joon cô cũng nên suy nghĩ tới hậu quả, có lẽ, mọi chuyện xảy ra đều rất không công bằng với cô, nhưng người chọn con đường này để đi, không phải là chính cô hay sao?" Ánh mắt của Ji Hyo vắt ngang qua đôi gò má của Goo Ara, ai cũng vậy thôi, quyền quyết định khi làm một việc gì đó đều nằm trong tay chính mình.

"Hậu quả?" Goo Ara nhướng cặp lông mày tự giễu, "Nếu không bị ép đến mức này, tôi sẽ ra tay giết người sao?"

Cô chỉ đi sai một bước, lẽ nào lại lầm lạc cả một đời?

"Gary nói rằng, vốn anh ta nghĩ tôi chỉ là quân cờ của Nam Seo Joon thôi, đợi anh ta lợi dụng xong sẽ thả tôi đi, nhưng vì, tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời nên tất cả đã thay đổi, Song Ji Hyo, cô có biết đó là chuyện gì không?"

Goo Ara nghiến răng, ba chữ Ji Hyo gần như bật ra khỏi kẽ môi. Thần kinh của Ji Hyo vô thức căng lên, có lẽ cô cũng đoán ra được chuyện mà người đối diện sắp nói có liên quan đến mình.

"Anh ta đã nói, vì tôi hắt một ly nước lên người cô, cho nên, anh ta tìm một gã trai bao hủy hoại tôi." Đến tận giây phút này, Goo Ara vẫn nhớ như in câu nói đó, cơ thể lại run lên bần bật, khớp hàm va vào nhau cành cạch, "Tôi bị ép tới đường cùng, thì ra, chỉ vì chuyện tôi hắt một ly nước vào mặt cô, Song Ji Hyo, cô có thể tưởng tượng nổi không?"

Tự nhiên, Ji Hyo cảm thấy bủn rủn từ eo trở xuống, cô ngã khụy mất, đôi mắt không thấy ánh sáng, đành khua tay với với, mãi mới bám được vào lan can.

Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, Goo Ara bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nhưng thật bất ngờ, trong chuyện này, cô từ người bị hại vô tội lại trở thành tên đầu sỏ đẩy Goo Ara đến con đường làm kẻ sát nhân, thật sao?

"Tôi không tin."

"Nếu cô không tin, thì về hỏi Gary." Goo Ara nhấc một tay lên, định giơ ra trước mặt Ji Hyo.

"Cô làm cái gì đấy?" Sau lưng, một cảnh sát quát lên.

Cô nàng lại thu tay về, "Thấy ngón tay tôi bị thương không? Có nhớ tôi đã cầu cứu cô trong điện thoại không? Lúc đó, nếu không vì một câu nói của cô, có lẽ ngón tay tôi đã bị chặt đứt hết rồi, Ji Hyo, cô đã tin chưa? Nhìn đi, cô buột miệng nài nỉ một câu, còn hơn tôi liều mạng cầu xin tha thứ, cô nhìn đi..."

Gốc ngón tay của cô nàng có vết rách màu sậm, tia máu nổi lên rất rõ ràng.

Goo Ara giơ tay lên, muốn Ji Hyo nhìn lại lần nữa, cô nàng đặt bàn tay ngay trước mặt Ji Hyo, cùng lúc lại ngạc nhiên khi không thấy cô phản ứng gì, bấy giờ Goo Ara mới để ý thấy ánh mắt cô không có tiêu cự, sự nhanh nhẹn thường ngày cũng biến mất tăm. "Mắt cô làm sao thế?"

Mặt Ji Hyo hơi nghiêng, mái tóc dài che khuất một bên má, Goo Ara chỉ trông thấy chiếc cằm thon mảnh của cô, đúng là đẹp.

"Mù."

Giọng nói của cô nhẹ bẫng, sắc điệu thờ ơ.

"Mù?" Ngược lại tiếng của Goo Ara lại the thé như xé vải.

Ji Hyo giữ nguyên tư thế cũ, gật gật đầu, "Trước đây tôi và Gary từng bị tai nạn xe, bây giờ, trong não tôi có một khối máu tụ."

"Tai nạn xe?" Goo Ara nhíu mày nhớ lại, "Có...có phải do Nam Seo Joon làm không?"

Có một lần, trong lúc vô tình cô nàng đã được nghe Nam Seo Joon kể về chuyện đó.

"Cô biết?" Ji Hyo quay khuôn mặt trái xoan lại, đôi mắt hạnh đào vốn sáng ngời và hồn nhiên giờ u ám vô hồn. Mới đó thôi, trong lòng Goo Ara còn tràn ngập sự phẫn nộ, ghen ghét, giờ đã trở nên tĩnh lại. Không hề hả hê vui sướng, mà ngược lại rối rắm phức tạp hơn, "Nam Seo Joon có biết vì anh ta nên cô mới mù không?"

Ji Hyo lắc đầu, "Từ khi anh ấy vào viện tôi vẫn chưa được gặp, sau đó tôi bị đưa tới đồn cảnh sát, ra khỏi đó mới không nhìn thấy gì nữa."

Ji Hyo không nhìn thấy, nhưng Goo Ara vẫn cố gắng tránh khỏi tầm mắt của cô, có lẽ cô ta cũng biết, mắt của Ji Hyo ra nông nỗi này ít nhiều có liên quan tới mình, "Vậy cô có hận anh ta không?"

Ji Hyo ngẩng đầu lên, giọt nắng nhảy nhót trên cặp chân mày lá liễu, trông vui tươi tràn đầy sức sống, cô nghe câu hỏi của Goo Ara thì cụp mi lại, "Anh ấy sao rồi?"

Gary không nói chuyện của Nam Seo Joon với cô, mắt cô không nhìn thấy, ở nhà cũng ít khi xem ti vi.

"Vẫn hôn mê không tỉnh, chắc là... sẽ thành người thực vật."

Trong đôi mắt Ji Hyo đong đầy xót xa, nhớ lại khi hai người còn bên nhau, người thanh niên dịu dàng ấy lúc nào cũng nở nụ cười bất cần, cô thở dài khe khẽ, bàn tay hắn sắp đặt tất cả, tính toán tỉ mỉ từng bước, cuối cùng lại chịu thua trên tay quân cờ của chính mình. Ji Hyo vuốt vuốt ngực, thời tiết oi bức khiến cô khó thở, "Anh ấy đã như vậy rồi, tôi còn gì phải hận nữa?"

"Nếu như, một ngày nào đó anh ta tỉnh lại?"

"Cô muốn hỏi điều gì?" Hai mắt Ji Hyo nhìn về phía trước, dù không nhìn thấy gì nhưng tầm mắt lại dừng ở nơi Goo Ara đứng, "Giữa tôi và Nam Seo Joon luôn có một khe rãnh, nó khiến chúng tôi ngày càng xa đối phương không thể bên nhau được."

"Nhưng... anh ta đã đỡ thay cô một dao."

"Cho nên.. tôi thật sự cảm ơn anh ấy, có một loại tổn thương khi đã gây ra sẽ chẳng bao giờ biến mất được."

Dường như Goo Ara đã hiểu, hai viên cảnh sát sau lưng áng chừng thời gian đã hết, đi tới gần, "Đi thôi, đến giờ về phòng bệnh rồi."

Cô ấy đứng lên, "Ji Hyo, tôi làm tôi chịu tội, chỉ xin cô giúp tôi nói với Gary dừng lại mọi chuyện ở đây được không? Ba mẹ tôi không còn nơi nương tựa, đừng quấy rầy cuộc sống của họ."

Chắc chắn nhà họ Nam đã biết chuyện cô đi tự thú, ba mẹ cô không cần phải trốn nữa, ba mẹ không có nơi nào để đi, chỉ có ngôi nhà trong con hẻm nhỏ thôi, Goo Ara nghĩ đến đây, đôi mắt cay cay sống mũi đắng nghẹn, xóm nghèo ấy trước nay chẳng có chuyện thị phi gì, nay hàng xóm lời ra tiếng vào cũng sẽ khiến cha mẹ cô chết đuối trong nước miếng người đời.

Ji Hyo khẽ gật đầu, Goo Ara là người rất đáng thương, chuyện nhỏ này dù là ai cũng sẽ đồng ý thôi.

Hai viên cảnh sát đưa Goo Ara đi, Ji Hyo vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, ánh mặt trời chiếu lên gò má cô càng ngày càng bỏng rát, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

" Ji Hyo?" Ji Eun đẩy xe lăn lại gần.

Ji Hyo hoàn hồn, hơi hơi hoảng hốt.

"Song tiểu thư, chúng ta về nhà nhanh thôi, hôm nay nóng bức khó chịu quá." Dì Goo đứng bên vừa chờ vừa lo, bà sợ có chuyện xấu xảy ra, đến tận lúc Goo Ara đi khỏi mới dám lau mồ hôi, giúp Ji Hyo vịn tay vào người chuẩn bị về Hoàng Duệ Ấn Tượng.

"Ji Hyo, cô ta nói gì với em thế?" Ji Eun hỏi.

Thủ đoạn của Gary, Ji Hyo không muốn cho Ji Eun biết, cô cố giấu được bao nhiêu thì giấu, không muốn chị mình tiếp xúc với quá nhiều chuyện thối nát. "Không có gì đâu chị ạ, chỉ nói vài câu xã giao thôi."

Ji Eun thấy cô không muốn nói nên không hỏi nữa.

Về đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, Dì Goo vội vàng đi nấu cơm, Ji Hyo ngồi trên sô pha, Bobo nằm sấp dưới chân cô, Ji Eun thấy cô ngẩn ngơ, trong lòng đã đoán được những chuyện mà Goo Ara đã nói.

Cơm nấu xong, Ji Hyo chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.

Dì Goo đưa cô lên lầu, lúc trở xuống thấy Ji Eun vẫn đang ở phòng khách.

"Dì Goo?"

Bà lại gần, "Ji Eun, có chuyện gì thế?"

Ji Eun nghe thấy bà gọi tên mình, trong lòng lại thấy khó chịu, "Dì có nhận ra không? Ji Hyo giấu tâm sự."

"Có, chắc là cô bé kia nói linh tinh với Song tiểu thư."

"Đợi lát nữa Kang Thiếu về, dì đừng nói với anh ấy là chúng ta tới bệnh viện nhé, nếu anh ấy mà biết chúng ta đã gặp Goo Ara ở đó, dì sẽ lại bị mắng mất thôi."

"Nhưng mà..." Dì Goo nghĩ tới Ji Hyo thì lo lắng, "Nhất định là Song tiểu thư có chuyện."

"Hôm nào để cháu hỏi con bé." Ji Eun ra vẻ tử tế, "Dì cũng biết tính cách của Kang thiếu rồi đấy, chắc chắn sẽ trách dì, biết mắt Ji Hyo không tốt còn đưa con bé ra ngoài. Dì cứ yên tâm, dù Ji Hyo có giận nhưng nhìn cảm tình của nó với Kang Thiếu chắc hai ngày là hết giận ngay ấy mà."

Dì Goo ngẫm nghĩ thấy cũng phải, "Được, dì sẽ không nói."

Chạng vạng thì Gary về đến nhà, Dì Goo vào bếp nấu cơm, Ji Eun ngồi ở sô pha xem ti vi, lại tiếp tục nhìn vào màn hình.

Gary thấy Ji Hyo không ở dưới lầu liền đi lên phòng.

Ji Eun nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao thẳng của người đàn ông đang đi lên lầu, cô ả nhếch mép, ăn một miếng dưa hấu lạnh.

Trong phòng ngủ bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, Gary mở cửa đi vào, thấy cả người lạnh run, y cau mày, "Lạnh thế này, không sợ cảm hả?"

Ji Hyo co rụt hai vai chìm sâu vào ghế sa lon, nửa người đắp cái chăn mỏng, cô nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay thức. Gary tăng nhiệt độ lên 22 độ, rồi đến gần sô pha, xoay người định ôm Ji Hyo, ngực lại bị một cánh tay đẩy ra.

Gary cho rằng cô đang thiếp đi không muốn ai lại gần nên y liền đứng lên.

Ji Hyo ngồi dậy, tóc hơi rối, cô mở miệng, mãi không nói, cho đến khi Gary quay về ngồi bên cạnh cô hỏi "Em sao thế?"

"Gary, anh nói xem, vì sao lúc đó Goo Ara lại nhất quyết muốn đưa Nam Seo Joon vào chỗ chết? Không phải cô ta yêu Nam Seo Joon sao?"

Gary thấy cô hỏi về vấn đề này, hơi bực, trả lời "Làm sao tôi biết được?"

Lòng Ji Hyo chua xót, thất vọng bủa vây, việc gì Gary cũng lừa cô, đến tận lúc này vẫn vậy, chẳng lẽ cô phải nói hết ra mới được sao? "Chuyện này không phải do anh sắp đặt? Chiêu mượn dao giết người này của anh dùng thật hay."

"Em có ý gì?"

"Em có ý gì chẳng lẽ anh không hiểu?" Ji Hyo nghiêng mặt đi, "Thật ra chỉ cần hai người các anh buông lỏng tay một chút, sẽ chẳng có chuyện hôm nay."

"Em thấy bất bình thay cho Nam Seo Joon?" Gary nói một câu u ám lạnh lẽo, khó khăn lắm không khí mới có chút hơi ấm lại bị câu nói của y đánh bật về thời điểm lạnh như băng ban nãy. "Sao, em cảm thấy thủ đoạn của tôi bẩn thỉu? Hay thấy hắn ta không nên nằm trong viện, người nên nằm trong đó phải là tôi?"

"Em chỉ cảm thấy, Goo Ara không nên có kết cục như vậy thôi."

Đôi mi mỏng cong vút của Gary khẽ chớp "Em gặp cô ta?"

Ji Hyo không trả lời, chỉ cắn môi.

"Chẳng lẽ em thấy thông cảm với cô ta?"

Ji Hyo không biết bây giờ phải diễn tả tâm trạng của cô như thế nào nữa,"Em thấy em và cô ấy thật giống nhau, trước đây, em cũng vì muốn đi học nhưng không đóng nổi học phí ở Hoa Nhân, nhìn Goo Ara bây giờ, anh có biết em nghĩ thế nào không?"

Gary ngẩng đầu, không nói gì.

"Em nghĩ, nếu trước đây anh tranh đấu với Nam Seo Joon rồi mới gặp em, có phải em cũng sẽ thành một con cờ, chắc là em không thoát khỏi vòng xoáy đó được đâu, chút tiền học phí của em trong mắt các anh chỉ như lông gà vỏ tỏi chẳng đáng kể gì. Vậy thì, những gì hôm nay cô ấy gánh chịu đáng ra cũng là những thứ em phải nhận sao?" Ji Hyo nghĩ tới đây, run rẩy đến tận xương tủy, máu nóng đều kết băng.

" Ji Hyo, em nghĩ sai rồi." Gary lạnh lùng nhìn lại "Có lẽ, cô ta bị ép phải đứng ở đầu con đường, nhưng đi vào hay không lại do đôi chân cô ta quyết định."

"Thật không?" Ji Hyo không đồng ý với những lời y nói, giống như cô vậy, đường là do cô chọn, nhưng ở phía sau lại có rất nhiều đôi tay vô hình đẩy cô đi, khiến cô không thể chùn bước.

"Em còn muốn nói gì? Muốn như thế nào nữa?" Đối với thái độ không nóng chẳng lạnh của cô Gary vô cùng căm ghét, "Nếu không phải cô ta động đến em, tôi thèm quan tâm Goo Ara là ai sao? Một Nam Seo Joon nho nhỏ mà tôi cần cô ta đến chém giết mới được hả? Không phải vì xả giận cho em, thì tôi đến giải quyết hắn sạch sẽ gọn gàng không tốt hơn sao?"

"Anh..." Ji Hyo nghẹn lời, "Chẳng lẽ đối với anh hủy hoại cuộc đời một người, cướp đi sinh mạng của người khác chỉ là chuyện vặt vãnh thôi? Gary, anh thật tàn nhẫn."

"Tôi tàn nhẫn cũng vì em."

"Anh đừng lấy em làm cái cớ, em bảo anh đừng tranh giành với Nam Seo Joon nữa, anh nghe em không? Lúc Goo Ara tiếp cận anh, nếu anh đã biết hết mọi chuyện thì vai diễn của anh cũng do em ép anh diễn phải không? Em bị lừa bị gạt chẳng biết cái gì, cuối cùng thì, người nào cũng nói với em, mọi chuyện xảy ra đều tại em, em phải chịu đựng thế nào đây?" Ji Hyo vừa gào vừa thét nói hết những vướng mắc trong lòng, dù cô không muốn nghĩ đến cũng khó, Nam Seo Joon nói với cô, anh ta tranh đấu với Gary là vì cô, Gary lại nói với cô, Goo Ara có kết cục như hôm nay, cũng tại cô.

Quanh đi quẩn lại, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu cô.

"Không chịu được cũng phải chịu!" Gary đứng bật dậy, "Song Ji Hyo, tôi che chở bảo vệ cho em, cuối cùng, em lại nổi cáu với tôi."

"Em không giận, em chỉ muốn sau này anh đừng làm những chuyện thế này nữa, đừng kéo em vào, em không chịu nổi, em không hợp với những thói quen đó của anh."

"Dựa vào đâu mà em nói em không hợp?" Bàn tay to của Gary bắt lấy vai Ji Hyo, "Chẳng lẽ, em sinh ra đã sống ngoài sáng, còn tôi, thì phải sống trong tối hay sao?"

Những lời của cô, dường như đã chạm phải sợi dây cung giấu tận sâu dưới đáy lòng Gary.

Ji Hyo không hề phát hiện ra, cô thấy mình càng nói thì mọi chuyện càng rối như tơ vò, cô không hề có ý đó, càng không trách Gary. Cô biết Gary làm tất cả đều vì cô.

Nhưng mà, càng nói, y càng hiểu lầm, làm cô cảm thấy như mình nói gì cũng sai.

"Em không biết, không biết!" Trong lòng Ji Hyo cũng khó chịu.

Vốn dĩ, là Gary trút giận thay cô, không ngờ cô lại chẳng thấu hiểu, còn nổi giận, y nghĩ tại hàng ngày y chiều chuộng quá nên mới làm hư Ji Hyo, Gary bắt đầu chán nản, hất tay lên đi ra cửa, "Không biết điều."

Bước chân Ji Hyo lảo đảo, ngã nhào xuống ghế sô pha.

Mặt Gary chuyển xanh mét, đi xuống lầu, sải bước ra cửa.

Cửa lớn đóng rầm lại, Dì Goo đứng ở trong bếp còn giật mình, bà sợ hãi vỗ vỗ ngực, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, " Kang thiếu.."

Ji Eun đang ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu, "Anh ấy đi rồi."

Dì Goo lau tay vào tạp dề, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe Gary lao vút khỏi hoa viên, rồi trở vào phòng khách, "Ji Eun, hai người họ lại cãi nhau à?"

"Chắc thế ạ." Ji Eun ngẩng đầu, đặt miếng dưa hấu ăn dở lên bàn, "Không biết Ji Hyo sao rồi."

"Cháu nói xem, liệu có phải ban ngày cô bé kia nói điều gì đó không?"

Ji Eun lắc đầu, "Cháu không biết."

Dì Goo vào lại phòng bếp. Đến giờ cơm tối, Gary vẫn chưa về, Dì Goo lên lầu gọi Ji Hyo mấy lần, nhưng cô từ chối, bảo không đói, nhất định không đi.

Đến khi hai người ăn xong bữa tối, Ji Hyo vẫn chưa xuống, Ji Eun mới đẩy xe lăn đến gần cầu thang, "Ji Hyo, Ji Hyo.."

Dù cửa phòng Ji Hyo đóng chặt, nhưng tiếng Ji Eun gọi thì vẫn nghe thấy, cô vịn tường đi ra cửa, mở cánh cửa ra, trả lời "Chị ơi, em không đói đâu, mọi người cứ ăn đi.'

"Không đói cũng phải ăn, xuống ngay đi."

"Em thật sự không đói mà." Ji Hyo lại đóng cửa vào, "Đừng phần cơm em."

[Chuyển ver Monday Couple] Chìm trong cuộc yêu (21+++)Where stories live. Discover now