Chuonge 23: Tủi Thân

216 18 1
                                    


SungGyu trong lòng đang loạn cào cào lên, ở bên bờ biển lòng vòng dạo quanh lâu như vậy rồi mà mãi cũng không thấy WooHyun và SoWoon đâu.

Trong lòng SungGyu oa lên một tiếng, bực mình, bực mình, bực mình chết đi được. Rõ ràng bảo là dẫn cậu ra đây chơi cơ mà, giờ lại còn đang đi với Shin SoWoon làm gì nữa không biết. (vâng, em thụ đã chín thức biết ghen r ạ :3: ).

SungGyu càng nghĩ càng thấy thương tâm, nằm phịch xuống bãi cát, tay chân mở rộng ra, nheo mắt nhìn bầu trời, lại theo thói quen lăn lăn hai vòng.

Người đàn ông đang ngồi ở bờ cát bên cạnh, nhìn SungGyu , nhịn không được bật cười. SoWoon nhìn theo ánh mắt của WooHyun, lại nhìn thấy bộ dạng bức bối này của SungGyu, không khỏi cảm thán: "Cậu ta thì có cái gì tốt mà anh WooHyun lại yêu thích cậu ta như vậy?"

"Thích, nhưng không yêu, tranh thủ thời gian này còn nhiều cơ hội, đối tốt với cậu ấy một chút." WooHyun nói xong, lông mày không khỏi nhăn lại một chút.

Chờ cho đến khi trở về, nhất định phải làm cho SungGyu tiếp tục đến trường, coi như là giúp cậu ấy, về sau cũng không cần tiếp tục làm trong quán bar nữa , đến lúc đó, cho dù hắn có không còn thích cậu, SungGyu cũng có năng lực tự nuôi sống chính mình.

Nhưng gương mặt cậu quả thực rất ngây thơ, giống như một đứa trẻ, vậy mà đã đi bán thân. WooHyun sờ sờ cằm, như có chút đăm chiêu.

SungGyu ngồi xổm trên bờ cát, sau đó dùng ngón tay vẽ một cái mặt người, ở bên cạnh viết lên mấy chữ: 'Nam WooHyun, tên khốn này!'(ẻm viết quá hay kk *vỗ tay* :v:)

"Tôi còn tưởng em sẽ viết: 'Nam WooHyun, em yêu anh.' " WooHyun đột nhiên lên tiếng, làm tay SungGyu run cả lên, chữ ‘này’ bị nghệch một đường dài.

"Tôi, tôi...tôi không cố ý." SungGyu chân tay luống cuống giải thích.

"Hửm? Vậy những chữ này chẳng lẽ tự được viết lên? Ồ, xem ra là tôi bị ảo giác rồi." WooHyun cố nén cười dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt cát.

"Tôi...Ừm...Người kia đâu?" SungGyu mau chóng nói sang chuyện khác.

"Ai?" WooHyun hỏi.

"Không có gì..." Thấy WooHyun cũng không muốn nói cho cậu biết SoWoon đã đến đây, trong lòng SungGyu ngày càng buồn bực, có loại xúc động chạy ngay ra khỏi đây.

Đang nghĩ như vậy, chợt cậu nghe thấy WooHyun nói: "Tiểu thiếu gia của Shin gia đã đến đây, mấy ngày này, em hãy đi chơi cùng Hyoan đi." WooHyun thấy vẻ mặt rầu rĩ của SungGyu, lấy tay nhéo nhéo má cậu. 

SungGyu ừ một tiếng, sau đó đứng lên, cũng không quay đầu lại, liền rời đi: "Tôi đi tìm Hyoan."

Sau đó, cả một ngày dài, SungGyu cũng không thấy WooHyun thêm lần nào nữa. Buổi tối khi xuống lầu ăn cơm, cậu cũng chỉ thấy Hyoan cùng SooHyun. Hyoan thấy SungGyu xuống, mỉm cười: "Cậu SungGyu, mời cậu dùng cơm."

SungGyu rầu rĩ ngồi xuống, sau đó hầy một tiếng lại đứng lên: "Tôi không muốn ăn, tôi ra ngoài đi dạo một chút, hai người cứ ăn đi."

SooHyun từ trong đĩa bánh ngọt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn SungGyu: "GyuGyu, anh tức giận, anh đang tức giận."

[Edit] [WooGyu] Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ