Chương 39: Đêm 30 Tết

189 19 2
                                    


Khó tới được một lần, vậy mà đứa nhỏ kia lại còn đang gục trong lòng người đàn ông khác khóc lóc, nhìn không ra cái bộ dạng gì nữa. WooHyun đau lòng, kiềm chế ngồi trên xe nhìn SungGyu khóc một hồi lâu, sau đó mới phân phó cho ChanYeol: "Đi thôi, trở về, lập tức tiến hành họp."

"Khó tới Daegu được một lần, anh thật sự không có ý định mang cậu ấy về sao?" ChanYeol có chút không hiểu, WooHyun rốt cuộc là muốn cái gì.

Rõ ràng là nhớ muốn chết, hiện tại thấy người, lại không nói là mang về, chẳng phải hiện giờ nên đến trước mặt SungGyu, để cho cậu ấy biết là hắn vẫn luôn theo dõi cậu. Trong hai năm qua, lúc nào cũng đi đi về về Daegu, vậy mà cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi lại thúc giục phải rời khỏi.

Đây là do ChanYeol không hiểu. WooHyun nếu gặp SungGyu, thì hắn sợ cậu sẽ không tiếp tục tốt được. Nhưng không thể gặp nhau được, mặc cho cả hai dường như đều khó chịu, WooHyun chỉ sợ chính mình một khi không kháng cự được sẽ đem SungGyu dẫn trở về, vậy thì chẳng phải bước đi lần này của SungGyu sẽ hoàn toàn bị phá hỏng sao.

Nhưng thật không nghĩ tới, mùa đông năm nay, hai người vẫn là gặp mặt nhau.

Mùa đông ở Daegu lạnh đến dọa người. Đây là điều SungGyu ghét nhất ở chỗ này. Mắt thấy đã sắp đến 30 Tết rồi, SungGyu càng nhớ Seoul hơn.

Cậu đã gọi điện thoại cho HeeChul. HeeChul không nói gì, chỉ bảo cậu sống cho tốt, hết thảy mọi chuyện còn có anh ấy ở đây, nếu Nam WooHyun không cần cậu, anh sẽ nuôi cậu cả đời luôn. SungGyu cười cười, nói: "Có HeeChul ở đây thật là tốt."

Ngoại trừ HeeChul, cậu không dám gọi điện thoại cho ai, kể cả MyungSoo, DongWoo hay DaeGil. Cậu sợ WooHyun biết cậu chưa chết, lại sợ WooHyun thật sự cho rằng cậu đã chết. Như vậy rối rắm qua rối rắm lại, cuối cùng lại một năm qua đi.

Đến năm thứ hai, HeeChul bắt đầu nói cho cậu biết một ít tin tức về WooHyun, rất nhiều đều là về WooHyun, tên chết tiệt này nhẫn tâm như thế nào, làm việc lãnh huyết ra sao. Đại khái là do trả thù WooHyun lúc trước không nói rõ ràng nguyên nhân cho anh, thế nên HeeChul vừa nhắc tới chuyện của WooHyun thì sẽ ngay lập tức nổi giận.

Đại đêm 30 cũng không phải là người nhà họp cùng một chỗ, ăn một bữa cơm, SungGyu cảm thấy thật sự có chút cô quạnh. Ôm quà tặng của Park JongWon và Lee JongWon, SungGyu vẫn cảm thấy trống vắng vô cùng.

Dụi dụi hai mắt đã muốn khóc, SungGyu hỏi JongWon, "Anh KiBum có gọi điện thoại đến không?"

"Không, sao thế, nhớ cậu ta à?" JongWon đang bóc cam, nghe được cậu hỏi như vậy, quay đầu nhìn cậu một cái. Xong, y cười cười: "Cậu nhớ KiBum mà tưởng tượng đó là Nam WooHyun hả?"

"Nhớ anh KiBum mà, lâu như vậy rồi chưa gặp." SungGyu lập tức lên giọng phản bác.

LeeWon ôm chăn đi xuống nhà, nhất thời nghe được câu này đã hiểu. Đi đến bên sô pha, đắp chăn cho SungGyu xong, mình cũng chui vào, ôm lấy thân mình lạnh như băng của SungGyu nói: "GyuGyu, đừng miễn cưỡng."

"Tôi không có miễn cưỡng." SungGyu nói sạo.

JongWon bưng hoa quả tới, đưa cho SungGyu một ly sữa nóng, sau đó mở TV, sau đó tự ăn hoa quả luôn, còn phân phó LeeWon không được cho SungGyu ăn trái cây.

[Edit] [WooGyu] Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ