TV đang đưa tin về Kang DaeSung, SungGyu nằm trong lòng WooHyun mở miệng chờ hắn đút cháo.Ăn xong nửa chén cháo, tin tức về Kang DaeSung mới kết thúc, cậu ngước đầu lên, hỏi: “Anh giết bọn họ sao?”
“Không có.”
“Nhưng mà em nghe thấy tiếng súng.” Sau khi được WooHyun kéo lên, hắn luôn che mắt cậu lại, không cho cậu mở mắt. SungGyu cũng rất ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
“Ừ.”
“Ừ là có ý gì? Cuối cùng là sao?” SungGyu bất mãn bắt lấy cổ áo WooHyun: “Lúc nào anh cũng gạt em.”
WooHy cúi đầu hôn lên môi SungGyu: “Ở đây, nếu hồng hào hơn một chút thì tốt rồi.”
“Anh lại nói lảng sang chuyện khác.” SungGyu tròn mắt trừng hắn: “Em muốn biết.”
WooHyun bất đắc dĩ, đẩy đầu SungGyu dựa sát vào ngực mình: “Lúc chúng ta rời khỏi thì hắn chưa chết.” Đương nhiên, sau khi bọn họ rời khỏi hắn có chết hay không là chuyện của hắn.
SungGyu gật gật đầu, vẫn còn chút mơ hồ, vậy, cuối cùng là Kang DaeSung chết hay không chết?
“Mở miệng nào.” WooHyun nhắc nhở.
SungGyu ngoan ngoãn há miệng ra, ăn vài miếng, như thế nào cũng không chịu lên tiếng, mặc kệ WooHyun dụ dỗ như thế nào cũng không được.
WooHyun ôm cậu lại xem TV một chút, sau khi SooHyun làm xong bài tập, xuống lầu, WooHyun liền thúc giục SungGyu đi ngủ.
Vốn đây là quy định WooHyun đặt ra, đến chín giờ rưỡi là lên giường đi ngủ, nhưng mấy ngày nay SungGyu bị thương, biết WooHyun nuông chiều cậu, liền rất tuỳ hứng, đến chín giờ rưỡi cũng không chịu ngủ, ngay cả khi nằm trên giường vẫn không chịu nhắm mắt. Luôn có ý đồ quyến rũ WooHyun.
Nói thẳng ra, từ khi xảy ra chuyện của Kang DaeSung đến bây giờ, đã lâu rồi WooHyun không có đụng vào cậu.
SungGyu ở bệnh viện bảy ngày mới về nhà. WooHyun biết cậu sợ bệnh viện, ban đêm thường để Hyoan ở lại cùng cậu, còn mình thì ở bên ngoài nhìn cậu suốt đêm.
SungGyu sợ hắn khó xử, cho nên mới không đòi về nhà, rõ ràng chán ghét bệnh viện như vậy, lại kiên trì ở đây rất nhiều ngày.
Tối ngày thứ ba, WooHyun không tới bệnh viện chăm sóc cậu, hắn đứng ngoài cửa nhìn thấy SungGyu lấy chăn phủ kín đầu, bộ dáng cực kỳ sợ hãi, vùi vào trong lòng Hyoan, ôm sát lấy Hyoan. Giống như trước kia, mỗi lần cậu đến bệnh viện truyền nước biển đều dùng sức ôm lấy hắn. Đột nhiên WooHyun cảm thấy lòng mình chua xót, đứng ngoài cửa để cho gió lạnh thổi vào mặt mình.
Đám tang lão phu nhân, mặc kệ như thế nào vẫn phải dẫn SungGyu đi gặp một lần, hắn thật tâm muốn cùng SungGyu trải qua nửa đời còn lại, cho nên cậu nên tập quen với những việc như thế này.
Kang YunJae rời khỏi Seoul, lão phu nhân mất đi, không ai chăm sóc cậu, YunJae cũng thông minh, suốt đêm rời khỏi Seoul. Không phải cậu sợ WooHyun, chẳng qua là cậu cảm thấy mình không cần thiết ở lại nơi này nữa, YunJae chán ghét nơi này, nếu không phải vì SeJun, cậu đã sớm rời đi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] [WooGyu] Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh
FanfictionThể loại: Đam mỹ, hiện đại, mỹ công mỹ thụ, tổng tài bá đạo công x dụ thụ, có H, HE