CHAP 35

508 62 22
                                    

Ngày hôm sau, anh chỉ cần nghe qua điện thoại cũng đủ nhận ra cô sụt sùi có dấu hiệu cảm cúm
- Anh Khanh, anh mang thuốc qua cho Tường dùm tôi, đừng quên hù dọa cô ấy, nói với cô ấy nếu không chịu uống thì đừng trách tôi

Anh Khanh làm theo lời cậu chủ, mang thuốc đến chỗ thực tập cho cô, làm cho cô thấy ngượng gần chết, ai đời cảm có tí xíu mà bạn trai phải cử người mang thuốc than tận nơi. Đã thế, tránh xa trường học, thì lại gặp mấy người thực tập chung xì xào, ngại chết được. Cô lấy thuốc với bát cháo thịt bầm từ anh Khanh rồi nhanh chóng chuồn vào bàn làm việc

Hôm nay lại là một ngày bận rộn với anh, vừa lo cho cô nhóc bướng bỉnh, vừa tức giận mấy tên nhân viên vô dụng trong công ty. Có một con số nhỏ cũng sai tới sai lui, khiến cả phòng loạn xạ lên. Mới sáng sớm ra đã đủ thứ chuyện. Anh nhắm mắt, ngửa đầu ra chiếc ghế xoay để lấy lại cân bằng thì điện thoại chợt rung lên. "Con Mèo này chắc mè nheo thuốc đắng không chịu uống nữa rồi đây"

Mở điện thoại ra đọc tin nhắn. Một vài tấm hình gửi để số máy anh, nó khiến anh ban đầu tức lộn ruột gan. Này thì đứng cạnh nhau rồi cười cười hén, này thì trao dù cho cô gái hén...Nhưng ngẫm lại, sự việc hôm qua chẳng phải anh đã chứng kiến toàn bộ rồi sao, thế nên việc gì phải quan tâm mấy thứ tào lao này chứ. Điều đầu tiên anh cần làm đó là nhấn gọi lại cho số điện thoại nặc danh ấy, nhưng tiếc thay, đó chỉ là một chiếc sim rác, nó đã được vứt bỏ sau khi những tấm hình đó được gửi đi, anh không thể nào liên lạc được. Rốt cuộc, ai muốn chia cắt anh và cô chứ? Hay chính là hắn ta? Trần Hoàng Nam, chính hắn đã dàn xếp mọi chuyện để dấy lên nghi vấn cho anh về cô, làm hai người hiểu lầm và rồi hắn sẽ thừa nước đục mà thả câu con mồi.

Ngẫm thấy cũng có phần đúng, anh và cô có chuyện lục đục, không tin tưởng nhau thì người có lợi nhất chính là hắn, ai cũng biết hắn chưa bao giờ bỏ cuộc kia mà... Mà ngộ, những góc chụp xem ra thì cũng tạm chấp nhận được đi, dễ gây hiểu lầm đó nhưng tối quá, sao không bật flash lên cho ánh sáng đầy đủ, rồi chỉnh full HD cho anh dễ nhìn một chút chứ. Và, cái tên thợ chụp ảnh này cũng thật "thông minh và chuyên nghiệp", chiếc xe anh chình ình phía sau xe Nam cơ mà, cũng có thể mắt hắn bị lé, hay hắn chỉ tưởng đó là một người hàng xóm vô tâm, và cũng có thể người đã thuê hắn đang quên phén đi là phải đề phòng người yêu của cô, hoặc abcd gì đó. Thật là một lũ ngu xuẩn!!! Lần này coi như chúng nó làm gọn gàng, sạch sẽ, không dấu vết nên anh không thể lôi đầu ra ánh sáng được. Nhưng, nếu còn lần sau, anh thề, anh sẽ lật tung mọi ngóc ngách để lôi đầu chúng nó ra và ban phước lành. Cứ liệu hồn, đừng nhờn với Nguyễn Phước Thịnh anh

- Chủ nhiệm Trần Hoàng Nam, có phải anh đang rảnh rỗi lắm không? Nếu rảnh, có thể giải quyết thêm vài bản hợp đồng của tháng sau giúp tôi? Cứ làm tốt đi, tôi sẽ báo tăng lương, vì tôi biết thực lực anh rất tốt nên tôi không muốn cậu nhàn rỗi phí thời gian đâu. - Anh đề nghị với người đứng trước bàn làm việc nhưng chẳng buồn nhìn lấy hắn một lần, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop sáng đèn, lời nói có thể sánh ngang những tản băng, lạnh lùng và uy nghiêm

- Nhưng...

- Được rồi, anh ra ngoài làm việc đi. - Anh đến giờ mới ngẩn mặt lên, ánh mắt sắc lạnh lên tiếng. Nam ậm ừ rồi xin phép, anh ta không dám cãi lời cấp trên, huống hồ mình chỉ vừa mới được nhận vào môi trường làm việc tốt do nhà trường giới thiệu, nếu sai sót hoặc gây ảnh hưởng gì thì sẽ không tốt cho trường. Bước ra khỏi phòng nhưng lòng anh vẫn uất, tay nắm thành nắm đấm. Anh đã làm gì cơ chứ, cả ngày hôm nay có giây phút nào anh ở không ngồi rồi, hồ sơ còn cả đống mà tên giám đốc kia lại nói anh rảnh rỗi. Haizzzz, đêm nay chắc phải thâu đêm làm việc cho hắn. Nếu không phải công ty, nếu anh không phải nhân viên, thì anh sẽ cho Thịnh ăn đập là chắc.

OAN GIA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ