CHAP 28

502 72 20
                                    

Công việc ngày hôm nay cũng không nhiều, buổi chiều chỉ có đi gặp một vài đối tác. Cũng vừa duyệt cả loạt danh sách sinh viên ưu tú được cấp học bỏng do thầy Lý bên trường cô gửi qua. Tất nhiên, người yêu bé nhỏ của anh cũng nằm trong danh sách ấy rồi. Anh xoay xoay người trên chiếc ghế ngẫm nghĩ, phải làm gì để chỉnh cô gái này đây. Anh bất chợt nghĩ đến cái tên Hải Đăng bạn học của cô vừa gặp hôm qua. Rốt cuộc là như thế nào đây, hết Trần Hoàng Nam, giờ lại thêm Hoàng Hải Đăng. Phải làm sao để khi bước ra ngoài, mọi người trên thế gian này đều biết cô là bạn gái anh, cô là của anh, và họ là một đôi với nhau. Chợt nhớ lại ánh mắt, cả sắc mặt của cái tên Hải Đăng hôm qua khi nhìn thấy hai người mặc đồ đôi có chút kì lạ, anh để lộ một nụ cười gian tà, đắc ý. - Chiều nay anh đi gặp đối tác giúp tôi. Tôi có việc bận. - Nói xong với trợ lý, anh cúp máy, đứng dậy, với chiếc áo khoác ra ngoài.

- Anh mua cái gì theo mà nhiều vậy?.- Cô ngạc nhiên nhìn trong xe anh có để nhiều túi đồ mà tò mò không biết là cái gì ở trong đó.

- Của em đó.- Anh cười cười, vẻ mặt thần bí.

- Huh?- Cô thấy một chút khó hiểu.- Là cái gì vậy? Tự nhiên anh mua cho em mà chẳng nhân dịp gì, em không nhận đâu.

Cô lắc đầu từ chối. Cô thật không muốn mang tiếng là lợi dụng anh, huống chi hiện giờ cô cũng không cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì hết.

- Em chắc chắn phải nhận.- Anh đem các túi đồ đến trước mặt cô và mở ra.- Là đồ đôi đó. Anh mới chọn được có mười bộ, mỗi ngày em cứ lấy một cái mà mặc. Mấy ngày nữa anh sẽ cho người đem đến thêm, đủ loại, đủ kiểu và màu sắc. Sáng em muốn mặc bộ nào ra ngoài thì cứ nhắn tin cho anh trước, anh sẽ mặc giống như thế.

Sặc! Không phải chứ! Có ai mặc đồ đôi ra đường mỗi ngày không trời. Nhất là đi học, ăn mặc như thế trông có vẻ kì cục, mọi người sẽ để ý. Gì chứ ai nhìn cái này mà không biết đó là đồ đôi. Mà cho dù người ta không biết đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ rất chột dạ. Cái tên này quả thật là điên rồi.

- Anh đừng đùa nha!- Cô tròn mắt nhìn anh, hy vọng điều anh nói không phải là thật.

- Anh đâu có đùa.- Anh cười thích thú.- Được rồi, sáng sớm mai nhớ nhắn tin cho anh.

- Anh điên sao? Có cần phải cho cả thế giới biết chúng ta đang quen nhau không?- Cô cảm thấy vừa khó hiểu, xen lẫn một chút bực tức. Rốt cuộc là vì lý do gì mà cái tên xấu xa này lại nghĩ ra cái trò trẻ con này chứ.

- Em thật thông minh nha.- Anh mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự âu yếm.- Chính là anh muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta là một cặp.

- Em không muốn.- Cô lắc đầu, vẻ mặt phụng phịu.

- Tại sao?- Anh hỏi.- Chẳng phải em bảo rằng rất muốn cùng bạn trai mặc đồ đôi sao?

- Nhưng mà ngày nào cũng ăn mặc như thế, em thật không bao giờ nghĩ đến. Vậy rất kì cục

- Anh thấy có gì mà kì. Khi chúng ta ra ngoài, sẽ không có chàng trai nào dám nhìn, hay để ý đến em nữa.

- Xì, nào có ai nhìn em, người ta nhìn anh thì có. Đi đâu cũng toàn mấy cô chân dài nhìn anh chằm chằm, nhìn đến muốn rớt mi giả và lồi cả tròng mắt ra ngoài.- Cô nhăn mặt.

OAN GIA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ