Đinh Hạo đã đi học được một tuần. Được các thầy cô chiếu cố chu đáo, Bạch Bân chăm sóc cẩn thận, ung dung nằm trong top đứng đầu lớp, những ngày tháng ở trường của Đinh Hạo trông qua không tệ, ít ra so với hồi trước bị một đám trẻ con khiêng ném xuống sông tốt đẹp hơn nhiều. Nói đi thì cũng nói lại, những đứa trẻ trong thành phố thường khá ngoan ngoãn hiền lành, khác hẳn thằng nhóc hư hỏng Lý Thịnh Đông kia. Không có thiên địch của mình, bạn nhỏ Đinh Hạo cứ thế khỏe mạnh lớn dần.
Hồi trước Đinh Hạo học cùng trường tiểu học với Lý Thịnh Đông, sau khi ba được thuyên chuyển cậu mới đến học trường này. Hồi đó ba cậu cùng Bạch bí thư có chút quan hệ nên cậu mới quen Bạch Bân. Thực ra quá khứ cũng không khác biệt gì lắm, bây giờ cậu đang học lớp hai trường tiểu học thực nghiệm, tức là đã bỏ qua một đoạn lịch sử quậy tung hoành khắp chốn với Lý Thịnh Đông. Đinh Hạo vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cậu đã sâu sắc cảm nhận được Lý Thịnh Đông là một thằng nhóc hư hỏng như thế nào, chính là sâu mọt của xã hội, nếu cứ chơi chung với nó hoài nhất định sẽ bị lây bệnh hư hỏng theo. Bây giờ cậu có thể ung dung cùng Bạch Bân hướng về tương lai rực rỡ dầy tươi sáng, tránh xa Lý Thịnh Đông một bụng đen tối kia rồi.
Những ngày tháng đi theo Bạch Bân quả thật vô cùng nhàn nhã. Đinh Hạo ban ngày ngồi giữa một đám học trò lật qua lật lại sách giáo khoa, ngẫu nhiên giơ tay trả lời vài câu hỏi giáo viên đặt ra, hưởng thụ cảm giác được ngưỡng mộ từ bọn nhỏ ngây thơ; buổi tối thì đeo cặp sách theo Bạch Bân về nhà – đương nhiên là nhà của Bạch Bân.
Đinh Viễn Biên không phải đã từng nói giao phó cậu sao, lời này hiểu toàn bộ chính là: toàn bộ giao cho Bạch Bân chăm sóc. Bởi vậy cuộc sống hiện nay của Đinh Hạo cứ bình yên qua lại giữa hai nơi: trường học, nhà Bạch Bân, nhà Bạch Bân, trường học, vô cùng có quy luật.
Chú lái xe nhà Bạch Bân cũng rất thích Đinh Hạo, mỗi lần thấy cậu đều hỏi: "Đinh Hạo, về nhà nhé?"
Đinh Hạo da mặt dày, hoàn toàn không có một chút xíu nào gọi là ngượng ngùng, leo lên xe, ngồi xuống còn nhìn chú lái xe gật gật đầu: "Chú ơi, về nhà!" Đoạn, quay đầu sang hỏi Bạch Bân: "Dì Ngô có chuẩn bị nấu món gì ngon không? Hình như hôm nay ăn chân gà nhỉ?" Cứ nhắc đến ăn là đôi mắt nhỏ liền tỏa sáng rực rỡ, cậu nhất định phải ăn nhiều để thật cao lớn, về sau có gì còn tự bảo vệ mình, vạn nhất nếu có bạo lực gia đình thì còn có thể phản kháng một chút chứ?
Đời trước Bạch Bân chính là văn võ song toàn, Đinh Hạo tuy rằng chiều cao không khác biệt lắm nhưng nếu cứ như vậy chắc chắn không thể nằm trên được.
Bạch Bân cầm 2 cái cặp sách chui vào xe ngồi bên Đinh Hạo. Bài tập được giao trong trường tiểu học không nhiều lắm, giờ ra chơi đủ để viết xong, huống hồ Đinh Hạo còn là người lớn được trọng sinh sống lại một đời, tốt xấu gì cũng từng là sinh viên, sao có thể bị làm khó bởi bài tập tiểu học được?
Bạch Bân đặt cặp sách sang bên cạnh, nhìn Đinh Hạo đang long lanh mắt trông ngóng bèn bật cười: "Cái này thì em nhớ rõ ghê, đúng là chân gà, tất cả đều cho em đấy."
YOU ARE READING
Trọng sinh chi tra thụ
Teen FictionMình muốn đọc off với lưu truyện lại luôn mà mấy nhà trước xóa truyện mấy rồi nên đăng lại. nếu chủ nhà yêu cầu xóa thì mình sẽ xóa nguồn lấy từ nhà leagren. wordpress