Tiếng gõ cửa vang lên, càng lúc càng dồn dập tựa như muốn đập vỡ thành từng mảnh. Phía trước cánh cửa kia là ai người hay ma? Nửa thì tò mò khám phá, nửa thì sợ hãi, khiếp đãm yêu ma. Không biết mình phải làm gì vào tình thế lúc này?
Qủa tim như muốn vỡ ra từng mảnh, từng giọt mồ hôi mẹ mồ hôi con ra thấm đẫm lưng vai áo. Tất cả cơ bắp thần kinh căng tròn như một trái bóng sắp nổ tung. Tôi nhanh chóng vớ tay lấy cái chăn quắn kín cả người lại, ngồi co ro trong góc giường. Tay chân thì run lẩy bẩy, còn đầu óc thì lại mơ màng nhớ về gương mặt ma quái, kinh hồn dưới đáy giếng.
Được một lúc, tiếng gõ dần nhỏ đi, nhưng những cơn nỗi da gà thì lại tăng, hết chân tay rồi lên đến cả đỉnh đầu. Đêm nay thật quá hãi hùng.
Như mọi đêm, sương từ ngọn núi Dài lại rơi xuống. Khoảng không gian tối mịch, lặng im như tờ đang được màn sương trắng toát bao phủ. Nhìn từ phía cửa sổ hướng ra xa chắng thấy được gì ngoài một màn khói sương trắng dày đặc. Bây giờ, dù cho có hàng trăm mối hiểm nguy đang rình rập phía trước cũng chẳng thể phát hiện ra để mà phản kháng, sinh tồn.
Bất chợt, nhận ra tiếng gõ không còn nữa, tôi nhanh chóng vứt chăn ra khỏi người rồi chạy nhanh về phía tủ thờ ông nội, nhấc cái chân hương lên rồi lấy ra một sợi chuỗi mà bà tôi đã được một vị sư trên chùa tặng. Xong rồi lọ mọ, cuống cuồn đi xuống nhà bếp để kiếm thêm vài ba cây nến khác đốt cho đến khi nào ba, má và chị hai về. Bình thường, chỉ được đốt một cây thôi vì giá nến rất đắc, nhưng giờ thì còn bận tâm gì về cái chuyện đó nữa, quan trọng lúc này là bằng mọi giá phải xua đi cái hắc khí bí hiểm trong ngôi nhà này.
Vừa thắp sáng được 2 cây nến trên bàn là tôi vụt chạy ngay đến góc giường lúc nãy, gom hết chăn gối lại, mà ngồi co ro trong đó. Miệng thì lại lẩm bẩm câu ''Nam mô a di đà phật, cầu trời phù hộ cho con toàn mạng hết đêm nay. Con xin tạ ơn''.
Bất thình lình, tiếng tụng kinh cầu siêu bên nhà cô Năm Hồng dứt, theo sau đó là tiếng gào khóc ai oán, xé lòng cất lên. Làm cho màn đêm càng thêm đáng sợ, ma mị. Gió lại tiếp tục nối lên. Lá trên cây xoài cứ thế mà theo cơn gió bay, ma sát với mái nhà tạo ra tiếng ''kít két, xào xạc'' tựa như hai bàn tay đang cào thét thảm thiết, tìm cách chui vào nhà. Mưa, từng hạt rồi từng hạt rơi xuống làm cho không khí càng thêm lạnh lẽo, não nề.
Tôi đột ngột nhớ lại rằng mình vẫn chưa cài chốt cửa sổ. Còn gió thì cứ thế, lại tiếp tục thổi làm cho nó đập vào nhau, mở ra rồi lại đóng cứ thế mà tiếp diễn. Bây giờ có cho vàng bạc đá quý cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng chả dám bén mảng lại gần cái cửa sổ ấy. Từng hồi trống ngực lại vang lên như muốn xé tan lá phổi, hai hàm răng đánh vào nhau nghe ''cạch cạch'' một cách vô thức.
Giờ chỉ còn ước là cha, mẹ mau về thôi tôi chả cần gì nữa cả, không muốn thêm một giây phút lẻ loi nào trong căn nhà này nữa.
***
Từ thưở bé đến lớn, tôi chưa bao giờ phải ở nhà một mình vào đêm khuya như vậy. Tôi bắt đầu nhớ rồi lại khóc, rồi lại tự trách bản thân mình. Phải như đêm đó tôi không dẫn chúng nó đến cái nghĩa địa đấy, không lại gần cái giếng ấy thì đâu có xảy ra cái cớ sự này, phải như...... những cơn nấc làm tôi không thể nào nói lên lời nữa, những giọt nước mắt rơi xuống ngón tay, mắt lại nhòe dần đi... có lẽ giờ nó đã đỏ hoe lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Ma Kinh Dị
HorrorNhững truyện ma kinh dị ở nhiều nơi nhiều tác giả được tổng hợp