Ông Bình chăm chú theo dõi vào màn hình ti vi và thi thoảng lại quay xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
Mười một giờ đêm mà Trọng vẫn chưa về, thông thường ông chưa từng thấy Trọng đi đêm về muộn như vậy.
***
Kể đến Trọng thì phải nói, hắn là một người thành đạt giỏi giang, với công việc văn phòng trong một tập đoàn lớn. Hắn ta chưa lấy vợ, cũng như chưa có ý định lấy vợ vì lý do quá trẻ. Kể từ khi đi làm cho đến nay đã là năm năm. Nhưng Trọng lúc nào cũng không thích tách biệt ra ngoài sống vì vẫn còn không muốn xa bố mẹ.
Theo thói quen, Trọng thường ra ngoài tản bộ vào lúc bảy giờ tối, và thông thường thì sẽ trở về nhà vào lúc chín giờ. Đây là lần đầu tiên ông Bình thấy Trọng đã muộn như vậy mà vẫn chưa về.
Đêm nay, đã hai lần ông gọi điện thoại cho Trọng, mà hồi chuông điện thoại vang lên chỉ được một lúc rồi lại tắt ngấm.
Một lúc sau, khi ông Bình toan đứng lên đi ra ngoài tìm con. Thì đột nhiên tiếng chốt cửa từ bên ngoài lại bắt đầu vang lên cành cạch. Ông Bình hơi khẩn trương, cũng có cảm giác nhẹ nhõm ngồi xuống ghế vì biết là Trọng đã về.
Trọng từ bên ngoài bước vào trong nhà, toàn thân ướt sũng với đôi mắt hết sức kỳ lạ. Lạ ở chỗ là đôi mắt hôm nay của hắn đờ đẫn như không có hồn. Lạ ở chỗ nữa là hắn đi thẳng vào phòng mình mà không hề chào ông Bình một tiếng.
Mọi lần, Trọng từ bên ngoài tản bộ về nhà, đều sẽ đi qua trò chuyện với ông Bình một chút. Nhưng hôm nay hắn không làm như vậy, tại sao lại như vậy? Là bởi vì hắn nhất định đang có chuyện giấu giếm, có thể là một bí mật nào đó chăng?
Ông Bình suy nghĩ hồi lâu, lặng lẽ đi tới gần cửa để khép cánh cửa nhà lại, vì khi nãy khi Trọng bước vào, hắn đã vô tình quên không đóng cánh cửa ấy.
Khi chạm tay vào tay cầm của cánh cửa gỗ, ông Bình đột nhiên có một loại cảm giác, giống như mình đã vừa chạm phải một thứ gì đó nhớp nháp tanh tưởi. Một mùi tanh nồng bốc lên xộc vào mũi của ông. Ông Bình nhăn mặt, xòe bàn tay ngửa lên và xem xét. Ông phát hiện ra trong lòng bàn tay của ông đã bị dính phải những thứ chất nhầy đen kìn kịt, cũng không biết là chất nhầy từ thứ gì.
Ông Bình hơi bực tức, quát vọng về phía phòng của Trọng:
- Mày lại chui rúc vào đâu thế hả con? Từ dày về muộn là phải gọi điện báo cho bố biết một tiếng. Làm gì có cái kiểu con cái nào mà bố mẹ gọi cũng không nghe, hỏi cũng không chịu trả lời như thế hả?
Vẫn không hề có âm thanh đáp lại từ phía Trọng. Ông Bình cau mày một chốc rồi cũng để đấy. Ông xoay mình bước vào căn phòng của mình và trải chăn nằm xuống giường.
Ông Bình nao nao nhớ lại cái thời mà bà Thơm còn sống, khi ấy Trọng quấn lấy mẹ lắm. Lúc nào cũng chỉ chăm chăm đi ra ngoài rồi về nhà với mẹ, đúng với cái câu nói con trai thì gần mẹ, con gái thì gần bố. Chắc có thể Trọng cũng là người như vậy. Khi ấy Trọng vui vẻ và nói chuyện nhiều hơn bây giờ.
Từ khi bà Thơm mất, Trọng đâm ra buồn rầu hẳn, cũng ít nói. Nhưng chưa lần nào như lần này, ngay cả miệng cũng không thèm hé ra dù chỉ một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Ma Kinh Dị
HorrorNhững truyện ma kinh dị ở nhiều nơi nhiều tác giả được tổng hợp