Chương 21: Hồn Ai Trên Đèo

1.4K 21 2
                                    

Qua khỏi Đại Lãnh một quãng không xa, Tường định tấp vào quán bán cháo đêm mà anh vẫn thường hay ăn, nhưng khi vừa dừng lại thì thấy treo bảng nghỉ bán. Anh chép miệng chán nản, bởi nếu không ăn và nghỉ xả hơi ở đây trước khi lên đèo Cả thì phải sang tận bên kia chân đèo mới có nơi để dừng lại.

Còn đang phân vân, thì một phụ nữ lớn tuổi bước ra chỉ tay về phía trước.

- Cách đây chừng mười phút chạy xe, trước khi lên đèo, nhìn bên trái có một quán mới mở bán đồ ăn ngon lắm.

Tường cám ơn rồi cho xe chạy tiếp. Anh tính, nếu tới đó mà không vừa ý thì thà để bụng đói chạy qua bên kia đèo chứ không ghé quán nào khác.

Chạy theo lời người ấy chỉ, mãi vẫn chưa thấy có quán nào, anh định chạy luôn thì bỗng có một chiếc xe nhỏ chạy ngược chiều như muốn đâm vào xe mình. Tường nhanh mắt bẻ tay lái cho xe quẹo gấp về phía tay trái, tấp hẳn vào một khoảng sân rộng. Hú hồn!

Tường đang lầm bầm rủa tay chạy xe ẩu suýt gây tai nạn, thì chợt nhìn vào trong, anh thấy ngôi nhà có đèn sáng, bày vài cái bàn và ở thân cây phía trước có treo tấm bảng nhỏ đề mấy chữ: Cháo hải sản.

- Đúng là trong cái rủi có cái may!

Tường đoán quán mà người phụ nữ chỉ là quán này. Anh cho xe sát vào trong cùng của khoảng sân rộng và bước ngay xuống mà không cần hỏi, bởi anh đã nhìn thấy nồi cháo đang bốc khói và mùi thơm của cháo đang khiến bao tử anh cồn cào.

Người chào hỏi Tường là một cô gái còn rất trẻ, tuy khuôn mặt trùm kín trong vuông khăn màu đậm:

- Mời quý khách dùng món cháo mới chín. Có mực tươi, hàu sống và tôm he mới bắt về!

Tường nghe giọng nói đã có cảm tình, nhưng chỉ tiếc là không nhìn được gương mặt để vừa ăn vừa tán tỉnh mấy câu cho đỡ buồn ngủ. Anh gọi:

- Cô cho một tô cháo hàu, dĩa mực và tôm!

- Chu cha, gọi chi dữ vậy, ăn sao hết.

Giọng nói của dân vùng Phú Khánh nghe vừa mộc mạc vừa dễ thương khiến Tường bật cười! Anh đùa:

- Nếu một mình ăn không hết thì ai đó cùng ăn cho đủ hai mình!

Cô chủ quán cũng khá bạo miệng:

- Muốn hai mình thì sẽ có hai mình ngay. Lúc đó đừng sợ nhé.

- Việc chi mà phải sợ!

Tường cũng bắt chước giọng của cô nàng và thật bất ngờ, anh nhận được một ân huệ, cô nàng lột nhanh khăn trùm đầu ra, lộ một khuôn mặt đẹp mê hồn!

- Chu cha! Người thế này mà ngồi bán cháo ư? Ai dám ăn!

Nàng cười giòn:

- Mắc chi mà không dám ăn, bộ người đẹp rồi hớp hồn được thiên hạ sao!

Quán lúc ấy không có khách nào khác ngoài Tường, nên anh có cớ chọc:

- Có lẽ mấy người khác sợ bị hớp hồn nên không dám ăn.

- Ngoại trừ anh phải không?

Thấy nàng ta vui vẻ, dạn dĩ nên Tường không ngại hỏi:

Truyện Ma Kinh Dị Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ