Vút...Chát...Vút...Chát...Vút...Chát...Vút...Chát...Aaa...
- anh hai. Em thực sự không biết nó là ai. Nó không phải con em. Sao anh lại đánh em chứ?
Cậu vừa đưa đứa nhóc vào đến nhà anh hai đã cầm ra 1 bộ quần áo trẻ con. Hình như quần áo hồi trước của anh hay của cậu gì đó.
Anh vẫy nhóc đi qua rồi liền dẫn nhóc đó đi tắm. Trước khi đi còn nói cậu lên thư phòng quỳ. Cậu quả thật là oan hơn Đậu Nga mà. Sao có thể tin lời nói phi lý đến như thế. Còn chưa cần hỏi gì đã đánh cậu.
- còn dám nói dối?
Âu Dương Tịnh nói xong liền tăng lực đánh. Mưa roi liền trút xuống.Vút...Chát...Aaa....Vút...Chát...Vút...Chát....Vút...Chát...ưm...Vút...Chát...Vút...Chát...ư...Vút...Chát...Vút...Chát....A...Vút...Chát...Vút...Chát...Aaa....
Âu Dương Thiên đau đến chảy nước mắt, tay bám mép bàn đến trắng bệch nhưng không dám lộn xộn.
- em thực sự không biết. Anh tại sao tin lời nói vô căn cứ của nó mà không tin em chứ?
- em có đáng tin hay không hả?
Cậu từ trước đã là 1 tính tình cợt nhả, cà lơ phất phơ. Quả thật là có chút không đáng tin. Nhưng cái việc vô trách nhiệm thế này, cậu sao có thể làm được?
- nhưng em thực sự không có. Em tay con gái còn chưa cầm. Làm sao có con chứ?
Roi vẫn cứ đều đều hạ xuống. Âu Dương Thiên đau đến muốn ngất.
- thực sự không biết?
Âu Dương Tịnh dừng roi lại. Em trai hắn đã đau đến khó nhịn. Giọng nói cũng mang theo tiếng khóc.
- em không biết tại sao anh lại tin nó là con em nữa. Em thực sự không biết nó là ai.Vút...Chát...Aaa.....
- tội của em còn đáng đánh hơn. Gây họa lớn như vậy còn không biết. Đến làm sao có con cũng không biết vậy nếu người ta muốn giết em không phải dễ như trở bàn tay sao?
Vút...Chát...Aaa.....
- tại sao anh nhất quyết khẳng định nó là con em chứ? Nhỡ nó nói dối thì sao?
Âu Dương Tịnh đặt roi xuống bàn, bước qua tủ kính lấy ra 1 album ảnh, rút 1 tấm ảnh đặt trước mặt Âu Dương Thiên.
Hắn còn đang muốn hỏi thì cậu bé 5; 6 tuổi trong bức hình đã làm hắn há hốc mồm.
Cậu bé này giống hệt thằng nhóc kia. Chỉ là mập mạp trắng trẻo hơn, ăn mặc cũng diện hơn còn đứng cạnh 2 ông anh.
Người không nhớ hình dáng hồi mình còn bé nhất chính là bản thân mình...Hắn cũng vậy. Hắn không nhớ hồi nhỏ mình trông như thế nào. Nhưng anh hai nhớ, nên khi nhìn thấy thằng bé đó lại nghe nó nói Tiểu Thiên là ba nó, anh liền khẳng định nó là nói thật.
- nó không phải con thì chỉ có 1 khả năng, nó là con của thằng anh em sinh đôi của em mà mẹ vô tình đẻ rơi ở đâu đó.
Anh nói như chuyện lạ thế giới. Mẹ là con dâu được cưng nhất Âu Dương thị. Từ lúc mang bầu đã được chăm sóc đặc biệt. Làm gì có chuyện đẻ rơi 1 đứa con ở đâu đó?
- nếu em không tin mai có thể dẫn nó đi kiểm tra ADN.Âu Dương Thiên nhìn chằm chằm bức hình. Cậu là...thực sự có con sao? Có lúc nào? Tại sao có? Cậu đánh rơi tinh trùng ở đâu chứ? Thật là chết tiệt mà.
- giờ còn thấy mình bị đánh oan không?
- em...em....
Âu Dương Thiên nghẹn đến đắng họng. Thật sự là....

BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn văn] Người ba bất đắc dĩ
Truyện Ngắn25 tuổi. Còn chưa có 1 mảnh tình vắt vai. Sự nghiệp đang trong thời kì thăng tiến. Ôm biết bao ước mơ hoài bão. Bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống 1 thằng con 6 tuổi.... Hắn người yêu còn chưa có, sao lại có thể có con? Khổ nỗi thằng bé kia lại giống...