Chương 65: Tử Đằng_ Đừng bao giờ ngừng hi vọng

2.3K 128 3
                                    


CHAP 65:


Ngọn gió tà khẽ đậu trên vai, vầng trăng vằng vặc treo trên màn đêm, lơ lửng như sắp rơi. Lơ lửng, lơ lửng...

Đôi mi của Chu Tử Đằng hờ hờ mở ra, cô thấy đầu mình nặng trịch. Lại là mùi thuốc quen thuộc trong bệnh viện, hẳn cô lại một lần nữa lấy giường bệnh làm giường ngủ. Căn phòng bệnh màu trắng toát tinh tươm, trang trí đơn giản, ngoài cửa có tiếng hai người đang nói:

-- Cô ấy sao rồi bác sĩ? -- Là giọng của Từ Lục Giai, đầy vẻ sốt sắng.

-- Lúc nãy là vì sốc quá mà động thai. May mắn là do cô ấy có ăn uống dinh dưỡng điều độ nên đứa bé khỏe mạnh không bị sao. Tuy nhiên, tinh thần người mẹ cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng tới sự ra đời của đứa trẻ. Nên giữ tâm trạng thoải mái hết sức có thể, nếu lại thêm một cú sốc nữa, thì tôi không chắc hai mẹ con có an toàn hay không đâu. -- Giọng vị bác sĩ khàn khàn có phần trách móc nói. Chu Tử Đằng nghe vị bác sĩ nhắc đến đứa bé thì giật thót tim, sau cùng mới thở dài nhẹ nhõm, tạ ơn trời, con của cô không sao.

-- ... À.. Vâng thưa bác sĩ, tôi biết rồi... -- Từ Lục Giai vụng về đáp lại. Sau đó cửa phòng mở ra, vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên. -- Cô tỉnh rồi sao?

-- Ừm... Cảm ơn anh. Tôi đã ngất đi bao lâu rồi?

-- Bốn tiếng. Cũng may là ở bệnh viện kịp thời khám chữa nên chưa bị gì nghiêm trọng. -- Nói rồi anh đưa cô hộp thức ăn cầm trong tay nãy giờ. -- Cô chắc cũng nghe bác sĩ nói rồi đó. Giờ cũng đã chập tối rồi, cô ăn đi này.

-- A... Cảm ơn anh... -- Chu Tử Đằng mỉm cười nhận lấy hộp thức ăn, còn nóng, hẳn là mới nấu đây. Toàn là món ăn dinh dưỡng đắt tiền! Cô cầm đũa từ từ dùng bữa, mới sực nhớ ra. -- Anh đã ăn gì chưa?

-- Cô không sao đấy chứ?

Lời Từ Lục Giai vừa thốt ra khiến tay gắp thức ăn của cô có phần khựng lại. Lát sau đó lại làm như không có chuyện gì mà chậm rãi ăn tiếp.

-- Muốn khóc thì cứ khóc cho đã. -- Anh cau mày nói, trong giọng nói là thập phần lo lắng. -- Nụ cười của cô thật khó coi!

-- Bác sĩ chẳng đã bảo tinh thần của người mẹ ảnh hưởng tới thai nhi sao? Tôi cứ mất bình tĩnh là cảm thấy khó thở... vả lại... -- Cô không muốn khóc, anh không có ở đây để lau đi nước mắt của cô. Tay cô run run, vẫn chậm rãi gắp từng miếng. Im lặng một lúc, cô không nhịn được mà ủ rũ buông tiếng thở dài. -- Từ Lục Giai, sao anh ấy lại gặp tai nạn?

Xem cô kìa... Nước mắt lại chực trào nơi khóe mi rồi. Cô sao mà chịu đựng nổi? Mới hãy hôm qua thôi cô và anh còn đứng dưới gốc cây Tử đằng, anh kể cô nghe sự tích của nó, cô kể anh nghe quá khứ của cô. Chỉ trong chớp mắt thôi, vậy mà anh đã đi đâu rồi?

-- Mọi chuyện không đơn giản vậy... Đúng không? Anh ấy là Lão đại, anh ấy kiệt xuất như vậy, sao có thể nói chết là chết thế được? -- Trong giọng cô chứa đầy những cay đắng. -- Rõ ràng là... mới hôm qua...

Những lời còn lại lặng lẽ chìm trong tiếng nấc nhỏ. Nhỏ dần, rồi nhỏ dần...

Từ Lục Giai trầm mặc, những ngón tay của anh đan xen vào nhau, anh trầm mặc... Tích tắc... Tích tắc... Ngay cả thời gian còn hiểu Từ Lục Giai cũng không thể nói thành lời. Phải để không khí chìm vào thinh lặng một lúc, khi mà những tiếng nấc của cô đã nhỏ dần rồi tắt hẳn, anh mới cất lời:

[REWRITE] Tử Đằng không nở lần hai_ Không còn là nữ phụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ