Chương 36

134 5 0
                                    


Ăn xong bữa tối, Băng Thanh mệt mỏi trở về phòng, có trời mới biết bao nhiêu tinh lực ngày hôm nay đều bị Uyển Linh rút cạn trong một buổi chiều tới trung tâm thương mại. Chân cẳng mỏi nhừ đã đành, còn bắt cô xách một đống đồ áo quần ,giày dép,mỹ phẩm,... Báo hại cô bây giờ toàn thân rã rời như cọng bún!

Băng Thanh âm thầm gạt nước mắt, ngồi vào bàn viết luận văn, ít nhất cũng phải hoàn toàn trước chuyến tham quan sắp tới!

Đang chăm chú làm bài bỗng nhiên điện thoại reo, cô đánh rơi cả cây bút trong tay,vội vã lấy máy ra. Trên màn hình dòng chữ ''Bóng đêm'' không ngừng nhảy múa như nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực, cơ mặt bất giác co rúm lại, lấy hết can đảm cô nhấn nút trả lời:

“A lo...”

“Nhìn xuống dưới nhà...”- Chất giọng trầm thấp đặc trưng cất lên giống như một loại mệnh lệnh khiến Băng Thanh bất giác liếc mắt về cửa sổ.

“Anh đến đây làm gì?”- Lúc này, Băng Thanh đang thấp thỏm nấp sau tấm rèm,len lén phóng tầm mắt nhìn về bóng dáng cao lớn của hắn đang nhàn nhã dựa vào xe.

“Chỉ là muốn thăm em thôi!”- Hắn nhàn nhạt trả lời.

Thăm cô!? Chỉ một câu nói khiến tâm tư Băng Thanh như có dòng nước mát chảy qua dễ chịu hài hoà như khe suối uốn lượn giữa tiết trời tháng Sáu. Nhưng chỉ trong nháy mắt cô hoàn toàn phủ nhận, âm thầm nhắc nhở hắn chính là không phải người mà là ma quỷ,đúng, là ma quỷ hiện hình!!!

“Em định nấp ở đó bao lâu nữa!?”- Giọng nói nửa trêu chọc nửa tà mị lần nữa vang lên. Mà Băng Thanh sớm đã bàng hoàng như nuốt phải ruồi. Sao hắn biết cô đang nấp ở đây? Vì vậy, Băng Thanh dám chắc cái chân lý 'hắn không phải người' thực sự đã được chứng minh!

Băng Thanh xốc lại tâm trạng, bước ra cạnh cửa sổ nhìn thẳng vào hắn, mà lúc này người đứng dưới cũng bình thản nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau như có hàng ngàn tia lửa điện bắn vào không trung...

Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Băng Thanh bình tĩnh trả lời, “Làm sao đây, hiện nay tôi muốn trục khách, hẹn anh khi khác vậy?”

Nghiêm Kiệt giận quá hoá cười, sau một hồi yên lặng như tờ, khoé môi mỏng nhếch lên đầy mị hoặc.

“Đúng là em có ý định muốn tôi xông vào nhà”

Lời này vừa nói ra, Băng Thanh cảm giác mình sắp gặp phải thiên tai đến nơi, không ngừng ngăn cản, “Đừng manh động, bố mẹ tôi đang ở nhà đấy”

Xông vào nhà à? Hắn xem nhà cô là cái chuồng heo ư, sao dám tuỳ tiện xông vào?

“Một là em xuống. Hai là tôi đành phải xông lên. Em cứ tuỳ ý chọn”

Cái gì!? Băng Thanh giống như bị đá đập vào đầu, sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền âm thầm nghiến răng: “Được. Tôi xuống”

Cô tắt luôn máy, ném thẳng lên chiếc sofa gần đó, giận dữ giậm chân bước xuống nhà.

Tên này không dễ đối phó, hắn nói được ắt sẽ làm được. Để tránh phiền phức tốt nhất sử dụng chiêu 'hai mặt một lời'.

Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ