C39

4.1K 112 0
                                    

Tưởng Tịch thấy mấy người bên cạnh ủ rũ.

Khởi động máy từ hai ngày trước đều là cô và Lâm Dật diễn với nhau, những người khác có trách nhiệm quan sát, tìm cảm giác. Thế cho nên bọn họ đều tưởng diễn xuất của cô không tốt khiến cho liên tiếp NG.

Mãi cho đến sáng hôm nay, phần vai phụ được thêm vào. Tất cả các diễn viên mới và cô hợp tác với Dung An lần đầu tiên đều may mắn như nhau – cảm nhận được sự nghiêm khắc đối với ống kính của Dung An.

Đứng mũi chịu sào nhất là Phan Hân Hân.

Trong kịch bản, Phan Hân Hân – là một cô gái quê tên Lê Ca, tình cờ đụng phải Hà Cố ở trong quán bar – được quay sau Tưởng Tịch và Trương Vân, xem như là nữ chính thứ ba.

Hai ngừơi bọn họ ra sàn diễn là ở một quán ba xa hoa truỵ lạc.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Lê Ca vào một nơi như thế này.

Theo quan điểm của Tưởng Tịch, Lê Ca lần đầu tiên vào thành phố, vào quán bar, nên vô cùng nhát gan đối với tất cả, ánh mắt của cô ta nên có chút bất an, sợ hãi đối với sự vật mới.

Nhưng không biết Phan Hân Hân xảy ra chuyện gì, lên sàn diễn mấy lần rồi mà vẫn thấy cả người sao giống như là một cô gái sinh trưởng ở thành phố.

Trong camera, cặp mắt to của cô ta không lộ ra vẻ thông minh lanh lợi thuộc về Lê Ca, vừa nhìn thấy giống như một cô gái trẻ trong thời kỳ phản nghịch.

Cô ta biểu hiện thành như vậy, Dung An sẽ cho qua sao?

Đáp án dĩ nhiên là không.

Vì thế mỗi một lần NG biến thành mỗi một lần chỉ đạo. Hai giờ trôi qua, Phan Hân Hân như là vô cùng mệt, nghiến răng nghiến lợi với người thợ hoá trang: “Cô hoá trang sáng một chút, sáng một chút!”

Người thợ hoá trang sợ tới mức tay run lên, cây bút vẽ chân mày bay ra ngoài.

Phan Hân Hân càng thêm phẫn nộ, rầm một tiếng đứng bật dậy, mắng người thợ hoá trang: “Không hoá trang thì cút đi cho tôi!”

“Thật xin lỗi, Hân Hân.” Người thợ hoá trang hoảng hốt nhặt cây bút vẽ lông mày lên. “Tôi vẽ lại một lần nữa.”

“Không cần vẽ.” Phan Hân Hân bực bội đánh bàn tay của người thợ hoá trang. “Đồ bị dơ còn lấy dùng cho tôi. Sao, công ty phát lương cho cô để cô cố ý hãm hại tôi?”

“Không có.” Người thợ hoá trang rụt vai lại. “Là tôi không cẩn thận, Hân Hân, cô cho tôi… một cơ hội nữa, lần này tôi nhất định sẽ vẽ vừa lòng cô.”

“Chờ cho tôi vừa lòng, nói không chừng lúc đó phim cũng đã chiếu rồi!” Phan Hân Hân hừ một tiếng: “Thật không hiểu công ty làm chuyện gì, đưa cái người vô dụng này cho tôi.”

Ánh mắt của người thợ trang điểm buồn bã.

Phan Hân Hân còn lải nhải: “Lúc trước thật sự là mắt tôi bị mù mới đồng ý cho cô theo tôi. Cô nhìn cô xem, hôm nay luôn phạm lỗi.”

Ở đây còn có những người thợ trang điểm khác, nghe xong lời cô ta nói, sắc mặt đều hơi biến đổi một chút.

Vẻ mặt của một ít diễn viên cũng hơi cứng đờ.

Cô vợ minh tinh của đại bossNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ